Kể từ lần đó, cô không còn cho anh hôn môi nữa, nói là sợ đau, anh hôn
lên không nặng không nhẹ, mà cô lại còn công việc đang dang dở, anh chỉ
có thể hôn và vuốt ve chân cô, lần khó khăn nhất mà anh phải chịu đựng
chính là khi hôn ra vệt đỏ lên một bên chân của cô, đây là lần đầu tiên
anh nhìn thấy dấu hôn của mình trên cặp đùi trắng nõn của cô, quyến rũ
dụ hoặc, làm cho anh hưng phấn kích thích đến cao trào.
Cô không thích nên đã không để cho anh chạm vào cô trong một thời gian dài.
Diệp Trăn đi thảm đỏ xong thì vào phòng nghỉ ở hậu trường trước, chị Lưu nói nhỏ vào tai cô: “Hôm nay hai anh em Tiêu Văn và Tiêu Sách đều ở đây, em phải kiềm chế một chút.”
Diệp Trăn nhàn nhạt ừ một tiếng, thái
độ thờ ơ hiển nhiên không để hai anh em này vào mắt, chị Lưu đã nhìn
thấy nhiều nên cũng không trách móc, dù sao thì từ sau khi ly hôn, cô
chưa từng nhìn thấy Diệp Trăn làm ra bất kỳ hành động kỳ quái nào, ngược lại là Tiêu Sách, cô đã gặp anh ta vài lần, cô có thể mơ hồ nhìn thấy
sự thâm trầm và nguy hiểm từ đáy mắt của anh.
Tiêu Sách đến gõ
cửa, chị Lưu vừa nhìn thấy anh thì đã cảm thấy đau cả người, “Tiêu tổng, Trăn Trăn của chúng tôi đang nghỉ ngơi, lát nữa còn phải chuẩn bị lên
sân khấu trao giải, hay anh hãy đợi lát nữa rồi lại đến?”
Tiêu Sách nói: “Tôi đến chào chị ba rồi sẽ lập tức đi ngay.”
Anh nhìn vào bên trong cánh cửa, người phụ nữ kia đang ngồi xem kịch bản ở
trên ghế sô pha, rõ ràng là biết anh đến nhưng cô vẫn không nhìn qua
anh.
Anh đi thẳng vào phòng, chị Lưu không ngăn được anh, cuối
cùng khi nhìn thấy ánh mắt dòm ngó của người qua đường, cô chỉ có thể
khẽ mỉm cười đóng cửa lại, canh giữ ở cửa, bởi vì người đàn ông kia đang ở bên cạnh Diệp Trăn, dựa vào rất gần, bàn tay xoa chân cô, xuyên qua
lớp váy, vẻ mặt của anh rất hưởng thụ.
"Chị ba, sau lễ trao giải tôi sẽ đi dự tiệc với chị.”
Diệp Trăn ừ một tiếng, bắt lấy bàn tay anh: “Đừng chạm vào, hỏng rồi.”
Tiêu Sách nói: “Chị ba yên tâm, tôi rất cẩn thận.”
Chị Lưu: “……”
Cô dựa vào cửa, trong lòng lại bắt đầu châm chọc kẻ xấu xa này, hai người này thật sự không cảm thấy ngại một chút nào.
Tiêu Sách còn muốn chạm vào môi cô, nhưng Diệp Trăn đã nghiêng đầu tránh đi: “Không được.”
Anh chỉ có thể dùng ngón tay chạm vào khóe miệng cô, nhìn cô khẽ cau mày,
đột nhiên anh xâm nhập vào môi cô, Diệp Trăn sợ anh sẽ làm nhoè son môi, ngón tay anh xâm nhập khảy đầu lưỡi cô, Diệp Trăn bất ngờ nhướng mày,
hàm răng cắn chặt ngón tay anh.
Tiêu Sách thu ngón tay lại, lau nước bọt ở trên quần của mình, khôi phục lại sự ôn tồn lễ độ lúc trước: “Chị ba, hẹn gặp lại sau.”
Tiêu Sách
vừa đi, chị Lưu liền chạy tới, nhìn thấy Diệp Trăn đã gọn gàng chỉnh tề, đầu tóc cũng không bị rối loạn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại khó
hiểu: “Tại sao Tiêu Sách vẫn gọi em là chị ba?”
Sau khi lễ trao giải bắt đầu, Diệp Trăn đi lên phía trước ngồi ở dưới sân
khấu, cô không quan tâm Tiêu Sách đang ở đâu, ngay cả Tiêu Văn cô cũng
càng không thèm để ý, trên đường đến nhà vệ sinh còn thừa dịp ca hát
giết thời gian, sau đó đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, nhân viên công
tác bất ngờ va vào cô khiến cho cô đi giày cao gót bị trẹo chân, may mà
cô đã kịp thời vịn vào tường để ổn định lại thân hình nên mới không bị
ngã xuống đất, cô nhíu mày ngẩng đầu, nhân viên công tác va vào cô đang
gấp đến độ sắp muốn khóc, liên tục cúi đầu xin lỗi cô!
Chị Lưu đi tới, còn chưa đến gần Diệp Trăn thì Tiêu Sách đã bước tới đỡ cô.
Diệp Trăn nói nhỏ bên tai anh ba chữ: “Điều tra anh ta.”
Người đến người đi đụng vào nhau là chuyện bình thường, nhưng đây là chỗ nào? Đây là lễ trao giải Kim Tượng! Có thể mắc sai lầm cấp thấp như vậy hay
sao? Hơn nữa hành lang còn rộng như vậy, sẽ không thể nào đụng đến cô!
Tiêu Sách nói: “Được.”
Bây giờ anh càng lo lắng cho chân của cô hơn, “Chị ba, em năm thất lễ.”
Diệp Trăn cười đẩy anh ra: "Cậu năm không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ.”
Tiêu Sách nhíu mày, không cố chấp nữa.
Cô tự mình đứng dậy, cử động cổ chân, tuy rằng vặn rất đau nhưng cũng
không phải là không thể chịu đựng được. Cô mỉm cười liếc nhìn nhân viên
công tác, anh ta vẫn luôn xin lỗi và cầu xin tha thứ, bộ dáng run rẩy
cực kỳ đáng thương, “Không sao, tôi có thể tha thứ cho anh, công việc sẽ có sai lầm không thể nào tránh khỏi. Nhưng ở trường hợp lớn thế này,
cho dù anh có bao nhiêu chuyện quan trọng thì anh cũng không nên chạy
nhanh như vậy, tôi còn không kịp nhìn thấy anh chạy đến.”
Nhân viên công tác sững sờ.
Diệp Trăn lại nói: “Nếu như anh có chuyện quan trọng thì hãy mau đi đi, tôi sẽ không làm chậm trễ anh nữa.”
Người phụ trách ban tổ chức cũng đi đến, hỏi người đàn ông kia có việc gì gấp?
Trán người đàn ông đổ mồ hôi, “Tôi, tôi nghe nói trong đoàn thiếu một người, cho nên mới vội vàng chạy đến……”
Sắc mặt người phụ trách hung ác, nói với Diệp Trăn: “Xin lỗi cô Diệp, đây là sai lầm của chúng tôi.”
Diệp Trăn cười cười, Tiêu Sách nâng mắt kính, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ nhân viên này không thích hợp với vị trí của mình.”
Người phụ trách liên tục gật đầu.
Chị Lưu đỡ Diệp Trăn rời đi, mặc dù đi chậm nhưng cô vẫn rất điềm đạm thong thả.
Nam nhân viên kia bị mắng một hồi rồi trực tiếp đuổi việc, mặc dù anh cảm
thấy đau lòng vì bị mất việc nhưng cũng vội vàng đi gặp một người khác,
người nọ đưa điện thoại cho anh xem: “Lý Cường, anh tự mình nhìn đi,
không chụp được thứ gì có giá trị, anh nói Diệp Trăn và Tiêu Sách có tư
tình, nhưng anh xem những gì anh chụp hoàn toàn không giống mà, Tiêu
Sách cũng không đưa Diệp Trăn trở về, sự việc căn bản không phải là như
vậy! Tôi tin vào sự xấu xa của anh, sau này những chuyện như vậy anh
đừng tìm tôi nữa, may mà tôi không bị phát hiện ra, nếu không thì chúng
ta sẽ cùng chơi với nhau!”
Lý Cường cầm điện thoại xem đi xem lại video, nhưng cũng không nhìn thấy bất kỳ cử chỉ thân mật nào giữa Diệp
Trăn và Tiêu Sách, thân mật duy nhất chính là anh ta đã giúp đỡ Diệp
Trăn khi cô bị ngã, dù có được đăng lên thì chỉ sợ là cũng không ai tin, nhưng nếu như đổi thành ảnh chụp thì sẽ khác, trong bức ảnh đầu tiên,
câu chuyện đã được dựng lên, Diệp Trăn nổi tiếng như vậy, chỉ cần một số tin tức thôi là anh đã có thể bán được một số tiền rồi. Anh không muốn
làm một người làm công đơn thuần nữa.
Nhưng trước khi anh bán
video đi, gáy của anh lại đột nhiên tê rần, trực tiếp mất đi ý thức,
đồng bọn của anh cũng không ngoại lệ, cùng nhau bất tỉnh bị mang đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!