Diệp Trăn ngủ đến buổi chiều mới tỉnh dậy, cha Diệp bắt đầu đi làm,
không biết Diệp Tiêu đã đưa Diệp Trúc chạy tới chỗ nào, cô đi một vòng
trước cửa sân thì phát hiện ngôi nhà hiện giờ gồm hai gian nhà bằng đá
lớn lợp bằng cỏ khô, cha Diệp đưa hai cậu con trai sang bên cạnh ngủ,
còn cô thì ngủ một mình trong căn nhà nhỏ này, bên cạnh có một gian bếp
đơn sơ có thể miễn cưỡng che chắn được mưa gió, nhưng mà bên trong lại
không có thức ăn. —— khu 69 là khu vực nghèo khó nhất, phần lớn cả vùng
đều như thế này.
Theo lý thuyết, cho dù có nghèo thì cũng không
đến mức không có một mảnh đất, không thể trồng trọt, chỉ có thể sống dựa vào những đồng lương ít ỏi. Thật không may, trong trí nhớ của ký chủ,
thế giới này được tạo thành từ vô số các thành phố ngôi sao giống như
bây giờ, các thành phố ngôi sao được chia thành các khu, không có cái
gọi là thị trấn và nông thôn ở bên ngoài thành phố, và mọi người trên
khắp thế giới đều được bảo vệ bởi quân đội và thế gia. Một bức tường cao đã được xây dựng ở bên ngoài thành phố để ngăn cản động vật, triều
cường và gió lốc.
Thế giới bên ngoài thành phố rất nguy hiểm.
Con người đã thay đổi nên môi trường, thế giới rộng lớn tự nhiên cũng thay đổi.
Đất trên thế giới này cực kỳ cứng, những loài có thể mọc lên từ loại đất
này tự nhiên cũng rất phi thường, bởi vì thực vật đã nguy hiểm mà động
vật còn nguy hiểm hơn, nên việc khai phá rừng núi đã trở nên vô cùng khó khăn, chỉ có những gia đình quyền lực và chính phủ mới có thể tập hợp
quân đội để khai phá, nên mỗi khi mở được mảnh đất mới là sẽ lập tức bị
chiếm cứ, người ngoài không thể dễ dàng đụng vào, cũng có một số người
vì muốn sống tạm nên đã đi vào rừng để tìm kiếm đồ ăn, kết quả không
phải là đi không trở về thì chính là mất nửa cái mạng, dần dần, người
thường căn bản cũng không dám đi lại.
Điều này cũng dẫn đến sự
phân hoá cực kỳ nghiêm trọng của thế giới, người giàu ngày càng giàu và
người nghèo thì lại càng nghèo đi.
Trật tự thế giới bây giờ đang dần dần ổn định, sự phục hưng của văn học nghệ thuật tự nhiên cũng trở nên rất phổ biến.
Buổi tối cha Diệp trở về còn mang theo ba cái bánh bao, bánh bao này là từ
phần thức ăn trong một ngày của ông. Diệp Tiêu và Diệp Trúc trở về cũng
mang theo rau dại mà cô đã ăn vào buổi sáng, bánh bao hấp ngâm trong
nước rau dại rồi ăn chính là bữa tối của hôm nay.
Diệp Trăn ăn nửa cái, dư lại nửa cái cho cha Diệp.
Cô lặng lẽ đưa cho ông, cha Diệp vội vàng nói: “Đứa nhỏ này, con mau ăn đi, cha không đói, con ăn đi!”
Diệp Trăn lắc đầu nói: “Con ăn no rồi, ăn nhiều không hết.”
Cha Diệp cảm thấy rất áy náy, là do ông vô năng, có lỗi với vợ, để lại ba
đứa con cũng không được sống tốt, bây giờ còn muốn con gái để dành đồ ăn cho ông.
Diệp Tiêu nhìn cha rồi lại nhìn em gái, nhéo nửa cái
bánh bao hấp nhỏ trong tay ra đưa cho Diệp Trăn, Diệp Trăn không ăn,
Diệp Trúc cũng học theo đưa cho Diệp Trăn: “Chị hai, chị ăn đi!”
Diệp Trăn mỉm cười, xoa đầu nhỏ của Diệp Trúc.
Sau bữa tối, Diệp Trăn nói với cha Diệp: “Mẹ có để lại đồ may vá gì không ạ? Quần áo của con bị rách nên con muốn may lại.”
Vẫn còn may, mặc dù cha Diệp nghèo nhưng ông đã thật sự làm hết sức để vợ
con hài lòng, tuy lúc mẹ ký chủ không có gì khi lấy ông nhưng ông đã
tặng cho bà một hộp kim chỉ và một bộ quần áo mới, sau này mẹ ký chủ bị
bệnh chết, tất cả những thứ này đều được khóa trong hộp. Ông cũng tin
tưởng Diệp Trăn, lưu luyến vuốt ve hộp kim rồi mới giao lại cho Diệp
Trăn, bảo cô hãy trân trọng nó.
Hai anh em Diệp Tiêu và Diệp Trúc đang rửa bát bên ngoài, Diệp Trăn ôm hộp kim chỉ trở về phòng, mảnh vải tốt duy nhất trong nhà này bây giờ chính là bộ váy đã cũ của mẹ ký chủ, nhưng cô cũng không đủ nhẫn tâm để cắt một mảnh vải khỏi bộ váy. Chăn
bông lại càng không thể được, không biết đã bị vá lại bao nhiêu lần, vải đã sậm màu và cũ kỹ, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có thể
cắt một mảnh vải từ bộ đồng phục học sinh mà cô mới được phát cách đây
không lâu, dù là màu xanh nhạt nhưng cũng rất phù hợp, cắt một hình trái tim không lớn không nhỏ ở sau vai rồi dùng kim chỉ khâu viền lại.
Diệp Trăn biết thêu thùa, vào kiếp cô ở bên Đường Trạch, mẹ của cô bị tàn
tật hai chân nên chỉ có thể dựa vào thêu thùa để kiếm sống. Nhưng thêu
thùa đơn giản thì lại không bán được giá nên bà đã đặt rất nhiều tâm tư
vào trong đó, vải thêu và chỉ thêu đều là nhũng đồ vật chất lượng hàng
đầu, những mũi thêu tự nhiên cũng là kỹ thuật hàng đầu. Trong kiếp đó,
cô xem nhiều nên tự nhiên cũng biết, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn giúp bà
thêu vài mũi, người ngoài nhìn vào không thể nhận ra sự khác biệt, tuy
rằng tay nghề thêu của cô không bằng mẹ nhưng cũng không quá kém.
Bây giờ cô sử dụng tấm vải trắng nhỏ này để thêu hai đoá hoa hồng đỏ với
đường khâu hai mặt, một mặt trước và một mặt sau, thoạt nhìn gần như
giống hệt nhau.
Cô bận rộn gần như cả đêm, sáng hôm sau cha Diệp
đi làm, bởi vì là ngày nghỉ nên Diệp Tiêu và Diệp Trúc lại chạy trốn
không thấy bóng dáng, Diệp Trăn đoán, chắc hai anh em này lại đi ra
ngoài để tìm kiếm đồ ăn.
—— Ở cái nơi nghèo khó này, thứ giống như rau dại cũng rất khó tìm được.
Diệp Trăn được dặn phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, cô ngoan ngoãn nghe lời, chờ khi ba cha con đi hết thì cô mới tự đi ra ngoài.
Mặc dù khu 69 hỗn loạn nhưng ngay cả đàn ông lang thang ăn xin bên đường
cũng có một căn nhà bằng đá, người dân trong thành phố đều đăng ký trong danh sách, nhưng công việc sửa chữa tường thành và xây nhà thì lại
không cần quá nhiều người, mỗi lần đều đi theo từng nhóm, đến lượt mình
thì cứ đi tự nhiên nhưng không đến lượt thì có muốn đi cũng không được.
Cứ như vậy, tự nhiên sẽ có rất nhiều thanh niên không có học vấn hay kỹ
năng —— thế giới này, không phải ai cũng có thể trở thành một người
lính, suy cho cùng, để chống lại kẻ thù ngoại bang thì dù có là thiên
tai hay thảm họa nhân tạo, con người có cơ thể chưa được tiến hóa thì sẽ có tỷ lệ tử vong là 100% khi họ đi ra ngoài chiến đấu, các chỉ huy và
kỹ thuật viên hàng sau cần có sự phát triển sức mạnh của não bộ, điều
này khiến cho những con người bình thường sẽ có một vị trí cực kỳ xấu hổ trong thế giới này, ngay cả sức lao động cũng không thể bán được.
Diệp Trăn tìm được một địa điểm bán hàng cố định thường được gọi là “Trạm
vật phẩm”, giống như một "siêu thị" hiện đại, nhưng nó khác siêu thị vì
nó không chỉ có quyền lưu thông hàng hóa mà còn có trách nhiệm thu mua.
Bất kỳ ai tìm thấy những di tích văn hóa cổ đại về lịch sử Trung Quốc
thì đều có thể đến đây để tìm hiểu.
Diệp Trăn trực tiếp đi đến văn phòng tư vấn bên cạnh trạm vật phẩm, nói: “Tôi muốn gặp người phụ trách của các chị.”
Nhân viên phòng tư vấn là một người phụ nữ, cô nhìn dáng vẻ gầy gò và nghèo
khó của Diệp Trăn, khẽ cười nói: “Em gái, thật xin lỗi, người phụ trách
của chúng tôi rất bận, em có việc gì thì cứ nói với chị.”
Diệp
Trăn nghĩ nghĩ, lấy khăn thêu ra đưa cho cô, người phụ nữ cầm lấy, không đặc biệt ngạc nhiên khi nhìn thấy đó là một đoá hoa, chỉ là ngoài ý
muốn vì hình như cách thêu này có một chút độc đáo, Diệp Trăn nói: “Chị
hãy nhìn cả hai mặt.”
Người phụ nữ nghi ngờ lật qua mặt sau,
trong mắt lập tức chỉ có sự kinh ngạc: “…… Cái này quá lợi hại! Em đã
thêu nó bằng cách nào?”
Khoảng cách văn hóa trên thế giới này rất nghiêm trọng, chưa kể đến việc thiếu nghề thủ công truyền thống như
thêu thùa thì ở thế giới mà cô sống trước đây cũng có rất nhiều phương
pháp kim chỉ được truyền lại nhưng đã mất đi tính kế thừa chứ đừng nói
là hiện tại.
Diệp Trăn nói: “Bây giờ tôi có thể gặp người phụ trách của các chị hay không?”
Động tĩnh ở đây đã thu hút sự chú ý của người khác, một người phụ nữ khác
mặc đồng phục đi tới, cầm lấy chiếc khăn tay thêu hoa rồi lật lên lật
xuống, ánh mắt lập tức phát sáng, cầm trong tay không muốn buông ra, “Em hãy bán cái này cho chị, chị có thể cho em một trăm tệ tiền sao.”
Một trăm tệ tiền sao là một tháng tiền lương của cha Diệp.
Diệp Trăn cười cười, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ vị tiểu thư này đã hiểu lầm
rồi, tôi không bán chiếc khăn thêu tay này mà là tay nghề thêu hai mặt,
tôi nghĩ khả năng của chị còn không đủ để gánh vác.”
Các nhân viên hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không tình nguyện đi mời người phụ trách.
Người phụ trách trạm vật phẩm là một người đàn ông trung niên béo lùn, bụng
phệ, bước chân nặng nề bước xuống lầu, ánh mắt kiêu ngạo: “Nghe nói là
có cô gái nhỏ muốn tìm tôi?”
Diệp Trăn nói: “Đúng vậy.”
Người đàn ông béo cười: “Tôi thật sự không tin một cô gái nhỏ như cô có thể
thêu được một bức thêu tuyệt vời như vậy, cũng không biết là cô lấy từ
chỗ nào, nếu như cô mà giở trò thì đừng trách tôi không khách sáo với
cô!”
Diệp Trăn cũng cười nhẹ: “Ngài đừng lo, thời gian của tôi không dùng để lãng phí.”
Hộp kim chỉ và vải thêu đều được mang đến cho Diệp Trăn, cô ngồi ở đó, mặc
cho người đàn ông béo tận mắt nhìn cô thêu từng đường kim mũi chỉ ra một đóa hoa hồng, rõ ràng là trông cũng không khác gì nhưng sau khi thêu
xong mặt trên thì lại xuất hiện thêm một đóa hoa hồng ở mặt dưới!
Người đàn ông béo bị sốc!
Ánh mắt không mấy quan tâm lúc đầu đã lập tức biến thành lửa nóng!
“Làm thế nào mà cô gái nhỏ như cô lại có thể thêu được như thế này?”
“Thưa ngài, cái này có thể là của ngài.”
Khi Diệp Trăn rời khỏi trạm vật phẩm, sau lưng cô còn có thêm một cái túi
nhỏ, cô gói mười cân gạo và mì, hai gói muối ăn, hai hộp thịt cùng với
một túi kẹo trái cây, Diệp Trăn còn cầm một bộ bản đồ, ba cuốn sổ và ba
cây bút.
Tất nhiên, cô không chỉ có mỗi cái này, với sức lực của
mình, cô không thể lấy quá nhiều và cũng không có biện pháp để lấy nhiều như vậy. Cô ký hợp đồng với người đàn ông béo, quy đổi một phần nhỏ
tiền thành vật dụng, ước định cô có thể đến đây lấy vào bất cứ lúc nào,
một nửa số tiền còn lại sẽ được gửi vào thẻ ngôi sao tạm thời của cô.
Cô rời khỏi trạm vật phẩm với túi nhỏ trên lưng, những người lang thang
trên đường đều đói bụng nhìn cô, Diệp Trăn cúi đầu, vẻ mặt đói khát của
cô còn kém hơn bọn họ.
Cô bước đi vội vàng, rất nhanh đã biến mất ở đầu đường.
Khi đi đến một con hẻm nhỏ, quả nhiên cô đã bị mọi người vây kín, vây quanh cô là một cậu bé trạc tuổi anh trai cô, quần áo chắp vá, tóc tai bù xù
cũng không biết là bao lâu chưa tắm rửa, khuôn mặt lấm lem mơ hồ còn có
thể nhìn ra được một chút hình dáng, chỉ có cặp mắt kia là sáng ngời tàn nhẫn, như một con sói đói hung ác ở trong núi.
Bọn họ không nói hai lời đã trực tiếp giật lấy, Diệp Trăn rất thành thật cởi ba lô.
Diệp Trăn nhìn anh ta rồi lại nhìn mười mấy tên thiếu niên du côn ở đằng
sau, trong đôi mắt yên tĩnh không nhìn thấy một chút hoảng sợ nào, cô
cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Các anh muốn không bao giờ đói nữa hả?”
Người đàn ông đang lật tung chiếc túi, lập tức vui mừng khi phát hiện bên
trong có gạo và mì, nghe Diệp Trăn nói xong thì sửng sốt một chút, sau
đó tàn nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, nếu không muốn chết thì hãy mau cút đi!”
Diệp Trăn nói: “Đồ trong ba lô của tôi chỉ đủ cho các anh
ăn mấy ngày, ăn xong rồi thì sẽ không còn nữa, các anh cũng rất khó để
gặp được một con dê béo giống như tôi, nếu như các anh muốn không bao
giờ đói bụng thì hãy đi với tôi.”
“Chính cô còn nghèo như vậy thì làm sao có thể đảm bảo cho chúng tôi không đói?”
“Tất nhiên tôi có thể.”
Cô không sợ hãi hay hoảng loạn, bộ dáng bình tĩnh không giống như thiếu nữ mười lăm tuổi chút nào.
Mà bộ dáng nhỏ gầy với làn da xanh xao vàng vọt kia lại thật sự mang đến cho người ta một cảm giác thuyết phục vào lúc này.
Diệp Trăn vòng qua bọn họ tiếp tục đi về nhà, còn lại mười mấy người hai mặt nhìn nhau.
Có người hỏi trưởng nhóm: “Khải ca, làm sao bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!