“Thị trấn Diệp gia” trở nên nổi tiếng, cô không chỉ rất nổi tiếng ở khu
dân thường mà mọi người đều ca ngợi “Diệp tiểu thư”, trong giới thượng
lưu cũng có rất nhiều tin đồn, tại thời điểm khi tất cả mọi người đều
đang giữ chặt tài nguyên trong tay mình thì có một người phân phát tài
nguyên đó cho những người bình thường vô dụng nhất mà không cần hồi báo, chuyện này đã trở thành một câu chuyện khác thường và kỳ lạ trong miệng bọn họ, sôi nổi hỏi thăm “Diệp tiểu thư” là ai?
Thẩm Lan cũng
nghe nói về danh tiếng của Diệp tiểu thư, cô còn biết khu rừng mà thiếu
tướng quân Diêm Lịch đang khai hoang gần đây chính là của Diệp tiểu thư.
Thiếu tướng quân và Diệp tiểu thư?
Trong lòng Thẩm Lan đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng không nói nên lời, so với những gì cô đã làm thì Diệp tiểu thư mới thực sự thu
hút sự chú ý của mọi người.
Suy cho cùng, phóng tầm mắt ra nhìn
khắp đế quốc hoặc thậm chí là so với các quốc gia khác thì ai có thể mở
tài nguyên miễn phí cho dân thường giống như Diệp tiểu thư?
Ngay
cả khi cô ra ngoài gần đây, hầu hết các bạn bè của cô đều đang thảo luận về cô ấy, thảo luận xem tại sao thiếu tướng quân lại mặc kệ nguy hiểm
giúp đỡ Diệp tiểu thư khai hoang? Không phải bọn họ có mối quan hệ đặc
biệt nào đó chứ? Là do Diệp tiểu thư rất xinh đẹp? Rất có tài? Gia thế
rất tốt? Hay là đầy đủ lòng tốt và đặc biệt? Nên mới thu hút sự chú ý
của thiếu tướng quân?
“Vậy thì cô ấy đã thành công, bây giờ đi đâu cũng có thể nghe thấy mọi người nói về cô ấy!”
“Cô ấy cũng dám bỏ, một ngọn núi lớn như vậy mà lại mở ra cho người thường?”
“Nhưng mà bồi dưỡng thêm quân đội riêng không phải tốt hơn sao?”
“Điều này chứng tỏ Diệp tiểu thư có một trái tim nhân hậu, có lòng từ bi to lớn.”
Cô hụt hẫng khi nghe thấy, muốn phản bác nhưng lại không nói nên lời. Hơn
nữa từ sau lần cô tự mình đến phủ tướng quân xin gặp thì đã vài tháng
rồi cô chưa gặp anh, cô hẹn anh mấy lần nhưng anh đều thất hẹn, cô cũng
từng đến cửa hỏi thăm nhưng mỗi lần anh đều có việc, thật sự gặp mặt một lần cũng chưa từng.
Cô không tránh khỏi thất vọng và buồn bực,
cô còn tưởng thiếu tướng quân vốn chính là người không hiểu phong tình,
trong lòng chỉ có thiết huyết nam nhi(*) quốc gia thiên hạ, anh vẫn chưa thông suốt, không biết nhi nữ tình trường nên sẽ có phản ứng như vậy,
cô cũng có thể giải thích được, dù sao bên cạnh anh chưa từng có một
người phụ nữ.
*Thiết huyết là ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, nam nhi là đàn ông con trai.
Nghĩ như vậy cuối cùng cũng cho cô một chút sự an ủi, cô có thể chờ, có thể
từ từ tiến tới, cô tin Diêm Lịch sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một Diệp tiểu thư?
Thẩm Lan nhịn mấy ngày cuối cùng không nhịn được, hỏi thăm người trong nhà
xem Diệp tiểu thư là ai? Gia thế như thế nào? Tại sao cô chưa bao giờ
nghe nói về cô ấy? Cô có thể gặp cô ấy nếu muốn chứ?
Anh trai Thẩm Khánh của cô cau mày, có hơi khó xử và bất lực: “Thật ra bọn anh cũng đang tìm cô ấy.”
Không chỉ có bọn họ mà anh tin những gia tộc lớn đã tham gia buổi đấu giá kia đều đang tìm kiếm Diệp tiểu thư, nhưng thông tin về người này được Diêm gia bảo vệ quá kỹ càng, trước đó không hề được tiết lộ, bọn họ đoán
người bán đấu giá《 Thiên Tự Văn 》rất có thể là Diệp tiểu thư trong lời
đồn, từ khi cô mở tài nguyên rừng miễn phí thì cuối cùng bọn họ cũng tìm ra manh mối, chỉ là vẫn chưa thể xác nhận hoàn toàn, rốt cuộc truyền
đến tin tức nói người có khả năng là Diệp tiểu thư nhất có thể là cô gái tiếp xúc gần nhất với Diệp Tiêu và Nguyên Khải.
Anh đã xem những bức ảnh do cấp dưới của anh chụp, Diệp Trăn cùng lắm chỉ mới 15-16
tuổi, cô rất gầy yếu, là một cô gái trầm tính sống nội tâm, nghe nói
giáo viên và bạn học đều không thích cô, thành tích của cô cũng không
tốt, thường xuyên xin nghỉ bệnh hoặc là trực tiếp không đi học, tóm lại, cô chỉ là một cô gái không muốn tiến bộ.
Một người như vậy không liên quan gì đến Diệp tiểu thư trong lời đồn.
Thẩm Lan ngạc nhiên nói: “Anh cũng đang tìm Diệp tiểu thư? Anh tìm cô ấy làm gì?”
Thẩm Khánh nói: “Anh có một số việc muốn hỏi cô ấy, còn em thì sao, em tìm cô ấy để làm gì?”
Thẩm Lan mím môi, rũ mắt buồn bã nói: “Em chỉ muốn gặp cô ấy một lần xem cô
ấy có thật sự ưu tú giống như trong lời đồn hay không.”
Có thể biết văn tự cổ đại thì nhất định phải cực kỳ ưu tú, Thẩm Khánh nói: “Chắc cô ấy là một người phụ nữ rất ưu tú.”
Thẩm Lan hơi giật mình: “…… Ngay cả anh cũng nói như vậy?”
Thẩm Khánh nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười: “Lan Lan, em đến
hỏi anh về Diệp tiểu thư là giả, thật ra là muốn biết về việc của thiếu
tướng quân có phải không?”
Thẩm Lan bĩu môi: “Không có đâu.”
Thẩm Khánh lắc đầu cười nói: “Lan Lan, thiếu tướng quân không phải người
bình thường, nếu như không có lợi thì làm sao anh ta lại làm việc miễn
phí cho người khác? Huống hồ việc khai hoang rất nguy hiểm, tốn thời
gian công sức, chỉ cần không cẩn thận một tí là sẽ tổn thất 3000, thiếu
tướng quân không phải là người xử trí theo tình cảm, sẽ không vì nụ cười của người đẹp mà đặt cược quân đội của mình?”
Thẩm Lan vui vẻ:
“Cho nên giữa thiếu tướng quân và Diệp tiểu thư là quan hệ hợp tác? Anh
ơi, có phải anh còn biết cái gì nữa hay không? Anh mau nói cho em biết
đi!”
Thẩm Khánh nói: “Em đừng nghĩ nhiều, anh còn công việc phải
xử lý, em chơi một mình đi, còn có viện nghiên cứu bên kia, nghe nói gần đây em không chuyên tâm nghiên cứu, như vậy không tốt đâu.”
Thẩm Lan nghe nói thiếu tướng quân và Diệp tiểu thư không thân thiết như bên ngoài đồn đãi thì trong lòng được an ủi không ít, lập tức tỏ vẻ sẽ
chuyên tâm học tập, có kết quả nghiên cứu càng sớm càng tốt cống hiến
cho gia tộc vân vân, tuyệt đối sẽ không phụ lòng bồi dưỡng và kỳ vọng
của gia tộc, sau đó vui vẻ xách làn váy chạy đi.
Thẩm Khánh gõ mặt bàn, gọi hộ vệ bên người đến, ra lệnh nói: “Nghĩ cách mời Diệp Trăn đến đây.”
Dù có phải hay không thì anh cũng sẽ không bỏ qua một phần vạn cơ hội.
Mà bên kia, hai người Diệp Tiêu và Nguyên Khải vốn đang hài lòng với hiện
tại đột nhiên bị Diệp Trăn khơi dậy cảm giác nguy cơ vô hạn, chưa kể
càng ra sức làm việc chăm chỉ mà ngay cả khi sửa nhà bọn họ cũng sẽ đi
giám sát một chút, hơn nữa còn chủ động yêu cầu xây tường dày hơn, cao
hơn và dài hơn, tóm lại, nhất định phải cố gắng hết sức để đảm bảo an
toàn, biết đâu sau này bọn họ sẽ chuyển về đây sinh sống để bảo vệ khu
rừng này thì sao? Xét đến sự an toàn của nơi ở, ngôi nhà không những
phải được xây kiên cố mà tường phải đủ cao, đủ dày, thậm chí bọn họ đã
bắt đầu nghĩ đến việc đào hầm tránh nạn ở chỗ nào chỉ để chuẩn bị cho
những trường hợp khẩn cấp……
Suy nghĩ nhiều đủ thứ chuyện, tóc bị cào gãi rụng một đống, sợ khoai lang đến tay sẽ trốn thoát.
Diệp Trăn vẫn ung dung bình tĩnh, cô đưa toàn bộ châm pháp thêu thùa mà cô
có thể nghĩ ra cho Trương béo, ngoài ra cô còn vẽ thêm vài mẫu sườn xám, đều là những kiểu mà lúc trước cô đã từng mặc, vẽ xong cũng coi như
thuận buồm xuôi gió, mặc dù trong quá trình vẽ đã vứt không ít giấy vẽ
nhưng cuối cùng vẫn có thể nhìn được. Sườn xám thêu mới thực sự thanh
lịch và đẹp đẽ, ngày nay người ta theo đuổi văn hóa cổ xưa như vậy thì
cô tin sườn xám sẽ lại càng khó cưỡng đối với những phụ nữ yêu cái đẹp,
chưa kể trời sắp nắng nóng, vừa lúc thích hợp mặc.
Bây
giờ cô đã không còn yêu cầu vật tư từ Trương béo, tất cả đều được đổi
thành tiền cất trong số thẻ mới mở của cô, với ngọn núi này, sẽ có nhiều chỗ cần tiền hơn trong tương lai.
Bây giờ Trương béo rất thích
hợp tác với Diệp Trăn, ngay sau khi nhận được bản thiết kế, ông lập tức
cho người đi làm, rất nhanh gọn, ông còn nói với cô thị trấn Diệp gia
không chỉ có danh tiếng rộng lớn trong khu vực dân thường mà còn được
giới thượng lưu biết đến, tiếng tăm truyền xa như vậy đương nhiên không
có gì không tốt, nhưng lúc này nhất định sẽ có rất nhiều người thông qua Diêm Lịch và thị trấn Diệp gia để tìm cô, mấy ngày gần đây cô phải cẩn
thận không được chạy lung tung, chỉ sợ sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Diệp Trăn đồng ý, cô thật sự không chạy loạn, không phải ở nhà thì chính là
trường học, cũng không có nơi nào khác để đi, nhưng tiếc là cô vừa mới
đồng ý không lâu, khi đang bước vào nhà với đống vật tư trên lưng thì đã bị người ta đánh bất tỉnh bắt đi.
Thậm chí cô còn không kịp phản kháng, cô lập tức mất đi ý thức, tốc độ, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của
thân thể người tiến hóa không phải là thứ mà người bình thường có thể
chống lại được, đương nhiên cô cũng không biết khi cô đang chống cự ra
khỏi nhà thì lại có một nhóm người nhảy vào sân, hai bên vung tay đánh
nhau, trong sân hỗn loạn còn kèm theo vết máu của người bị thương và thi thể để lại.
Người áo đen đang cõng Diệp Trăn thấy mình không
địch lại thì lập tức bóp cổ Diệp Trăn, tàn nhẫn nói: “Nếu còn cử động
thì tôi sẽ giết cô ta!”
Chỉ trong một khoảnh khắc do dự, một quả
bom khói đã phát nổ, bọn họ nhìn thấy người đàn ông cõng Diệp Trăn biến
mất trong làn khói.
Bọn họ tự biết việc bảo vệ không tốt là tội
lớn nên hầu hết đều chia người ra truy tìm tung tích của Diệp Trăn, chỉ
có một người quay về trình báo.
Diêm Lịch vừa nghe Diệp Trăn bị
bắt cóc thì một tay đập vỡ cái bàn dày, khuôn mặt nghiêm nghị tái nhợt,
lạnh lùng nói: “Lập tức tìm kiếm toàn bộ thành phố, phong tỏa tất cả các con đường chính, cấm hết xe bay muốn ra ngoài, sống phải thấy người,
chết phải thấy xác! Người vi phạm, chết!”
“Vâng!”
Một loạt mệnh lệnh được truyền xuống, Diêm Lịch cũng lên phi cơ chiến đấu, phụ
tá theo sau anh nói: “Chúng ta tìm kiếm Diệp tiểu thư với quy mô lớn như vậy thì liệu những người đó có thể giấu người sâu hơn không?”
Diêm Lịch: “Địch và chúng ta đã từng giao chiến với nhau, cho dù lúc trước
bọn họ không thể xác định được thân phận của Diệp Trăn nhưng chắc chắn
bây giờ cũng có thể biết cô ấy là ai.”
Hơn nữa anh phái người tìm kiếm vốn là muốn gây hoang mang dư luận, khiến cho đối phương nghĩ rằng anh cũng không biết Diệp Trăn đang ở đâu, do đó coi thường sự bất cẩn.
Nhưng anh đã sớm đặt máy theo dõi trên người Diệp Trăn, anh chỉ cần nhanh chóng đến bên cô là được.
Lại nói sau khi Diệp Trăn bị đánh bất tỉnh, cuối cùng cô cũng giật mình
tỉnh dậy trong một hồi xóc nảy, đầu cô gục xuống, khí và máu cuồn cuộn,
bụng cô áp vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông áo đen, sự khó chịu
khiến cho mặt cô đỏ bừng, thậm chí không nhìn rõ xung quanh là chỗ nào,
cũng không thể nhìn rõ, tốc độ của người áo đen quá nhanh, giống như lúc trước khi Diêm Lịch ôm cô dịch chuyển tức thời, mặc dù người áo đen
không nhanh bằng Diêm Lịch nhưng cũng không kém cạnh.
Cô chỉ biết chắc là nơi này rất hẻo lánh, bởi vì xung quanh yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy một âm thanh nào.
Cô không giãy giụa mà chỉ yếu ớt nói: “Xin lỗi, tôi muốn nôn.”
Người áo đen: “……Đừng giở trò. Diệp tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ không hại cô.”
Diệp Trăn là một người rất thành thật, cô không cãi lại mà trực tiếp ực một tiếng nôn trên lưng người đàn ông!
Người áo đen: “………………!!!”
Cuối cùng anh vẫn thả Diệp Trăn xuống, Diệp Trăn ngồi dưới đất thở thoi
thóp, cô xoa bụng sờ gáy, hình như không có vết sưng hay vết thương, chỉ thấy đau.
Người đàn ông cố nén cơn buồn nôn cởi áo khoác ra, thậm chí không cần nhìn một cái đã trực tiếp châm lửa đốt quần áo của mình.
Diệp Trăn nhìn bộ quần áo cảm thấy rất đáng tiếc, cái này chắc là làm bằng
da, trông rất dày, hẳn là có thể dùng để chống lại sát thương của một số loại vũ khí.
Cô nhìn ngọn lửa lớn trên mặt đất, lại nhìn người
đàn ông đang đến gần mình, nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi, bởi vì bị khiêng quá khó chịu mà anh lại không tin tôi……”
Người áo đen nhíu mày,
anh đã trải qua nhiều cuộc chiến, trên quần áo đã dính đầy máu và bùn
đất, những cái đó anh có thể chịu được, nhưng anh thật sự không chịu
được bãi ói này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!