Việc phổ cập văn tự cổ đại và phương pháp canh tác không cần đất đã làm cho thành phố Diệp trở thành nơi mà
tất cả mọi người đều muốn đến, nhưng giờ đây, những người sống ở thành
phố Diệp đều phụ thuộc vào quân đội riêng của Diệp Trăn, không có người
bình thường thật sự.
Có hàng trăm vạn người sống ở thành phố
Diệp, số lượng người bình thường và người tiến hóa gần như ngang bằng,
không quản lý theo cấp bậc, các sắc lệnh chính phủ bên trong thành phố
Diệp đều đối xử bình đẳng, chỉ cần bạn vi phạm pháp luật hoặc phạm sai
lầm thì bất kể bạn là người bình thường hay là người tiến hóa, bạn đều
phải chịu hình phạt như nhau. Không chỉ vậy mà ngay cả nơi ở, phần lớn
mọi người đều sống hỗn hợp với nhau, mặc dù có phân khu nhưng cũng chỉ
phân chia địa điểm chứ không phân chia cấp bậc con người.
Kết quả là một làn sóng nhập cư mạnh mẽ lại ập đến thành phố Diệp, bởi vì chỉ
cần nhập hộ khẩu vào thành phố Diệp là có thể đến học ở trường học địa
phương, một khi đi học là có thể học văn tự cổ đại!
Nhưng bây giờ thành phố Diệp đã hết chỗ chật kín người, nếu như người ngoài muốn di
cư đến đây thì ắt phải tiếp tục mở rộng phạm vi cư trú của thành phố
Diệp, đồng thời còn phải phòng ngừa người nào đó bụng dạ khó lường, sau
khi học xong kiến thức thì quay lại trả đũa, chẳng khác nào nuôi dưỡng một con hổ mời tai họa. Vậy nên mở rộng hay không mở rộng?
Diệp Trăn nói, không cần mở rộng.
Cô biết, trong thành phố Diệp của cô có không ít thám tử từ các gia đình
khác, nếu như cô đã quyết định dạy văn tự cổ đại cho người đời thì nhất
định sẽ gây chấn động ở khắp nơi. Bí mật sẽ khó giấu nếu như có nhiều
người biết đến, văn tự cổ đại không thể trở thành bí mật của thành phố
Diệp, sớm muộn gì cũng bị công khai cho mọi người biết, thay vì thế thì
không bằng chủ động dạy lại.
Bởi vì thành phố Diệp phổ cập cho
mọi người nên tự nhiên chính phủ sẽ không coi như không biết chuyện gì,
bọn họ sẽ không cho phép cô chỉ dạy cho người trong thành phố Diệp mà
chắc hẳn bọn họ sẽ đến đòi.
Diệp Trăn chủ động xin chỉ thị của
chính phủ, cử các học giả đã học văn tự cổ đại đến đế đô dạy cho giáo
viên ở các khu, sau đó bọn họ sẽ phổ biến triệt để cho mọi người.
Thủ tướng rất hài lòng với sự thức thời của Diệp Trăn, đặc biệt trao cho cô một tấm bằng khen để bày tỏ sự cảm kích, thành tựu của cô đã ghi thêm
một nét bút đậm đặc vào lịch sử thế kỷ Sao.
Nhưng văn tự cổ đại
trong đế quốc chỉ được phổ biến và dạy cho người tiến hóa, người bình
thường vẫn bị lưu đày và vật lộn dưới đáy xã hội.
Ngay cả phương
pháp trồng trọt không cần đất của Diệp Trăn, người bình thường ở bên
ngoài thành phố Diệp cũng không thể áp dụng, mặc dù không cần đất nhưng
thực vật sinh trưởng cần các loại dung dịch dinh dưỡng, cho dù người
bình thường biết nguyên lý nhưng ngay cả việc ăn no cũng là một vấn đề,
đến cả cỏ dại còn phải nhổ mới có rễ thì lấy khả năng tự trồng trọt ở
đâu ra?
Ngoại trừ thành phố Diệp thì đế quốc vẫn là đế quốc đó.
Trong khi đó, việc tăng cường sức mạnh và vật tư phong phú của đế quốc đã đẩy nhanh tốc độ thống nhất các quốc gia.
Xu thế chung của thế giới là đoàn kết lâu ngày thì chia rẽ, chia rẽ lâu ngày thì đoàn kết.
Diêm Lịch được đế quốc phong làm đại tướng quân, thống lĩnh trăm vạn đại quân, nhận lệnh xuất chiến.
Một hôm trước ngày xuất chiến, anh đến thành phố Diệp tìm Diệp Trăn.
Khi anh đến đã là đêm khuya, Diệp Trăn mơ màng chìm vào giấc ngủ, bị cái ôm chặt lạnh lùng của người đàn ông đánh thức.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào cổ cô, sự ám muội mang theo tình.
Gần như cô không cần mở mắt cũng biết đối phương là ai, hơi thở quen thuộc khiến trái tim cô không khỏi khẽ run lên.
Cô mất kiên nhẫn xua tay: “Đại tướng quân, xin hãy tự trọng.”
Diêm Lịch thì thầm bên tai cô: “Ngày mai anh đi rồi.”
Diệp Trăn ừ.
Diêm Lịch: “Không có lời gì muốn nói với anh?”
Diệp Trăn: “Không có.”
Anh thở dài: “Trăn Trăn, em đúng là ý chí sắt đá.”
“……Đại tướng quân, anh là đại tướng quân, cứ như vậy một mình xông vào phòng con gái người ta có thật sự tốt không?”
“Nếu như em đến gặp anh thì anh còn phải xông vào chắc?”
……Quả nhiên tên cướp đều giảng đạo lý như thế này.
Diêm Lịch ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô gái, đó là mùi hương
yên tĩnh giống như cô, cũng có thể khiến cho anh yên tĩnh theo: “Diệp
Trăn, đợi anh trở về sẽ cưới em. Trên đời này, chỉ có anh và em mới có
thể sánh bước bên nhau.”
Diệp Trăn mở mắt ra, cô xoay người lại,
nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trong bóng tối mờ mịt lạnh nhạt, cô
cười nói: “Đại tướng quân tự tin em sẽ gả cho anh?”
Người đàn ông kiêu ngạo nói thẳng: “Ngoại trừ anh, ai có thể cưới em?”
Cô lạnh lùng nói: “Đại tướng quân sẽ lấy thế ép người.”
Anh sờ gương mặt ấm áp của cô gái trong bóng tối: “Ngoan, chờ anh trở về.”
Cô không trả lời.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô gái, anh ôm cô vào lòng, hôn lên đỉnh đầu ấm áp của cô.
Anh thức đến nửa đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã thức dậy rời đi.
Với anh mà nói, đánh giặc cũng không phải chuyện lạ, bất kể là xâm lược
nước khác hay là bị nước khác xâm lược thì anh đều là đại tướng quân
trấn thủ biên cương.
Anh vốn đã quen chém giết trên chiến trường, mỗi lần ra trận chưa từng nghĩ muốn sống sót trở về, chỉ là lần này,
anh có tâm tư và nguyện vọng.
Anh muốn sống sót, sống sót để về lấy người phụ nữ của anh làm vợ.
Diêm Lịch ra trận nửa năm, thỉnh thoảng có tin tức gửi về, cô biết anh đang
giả vờ thoải mái từ giọng điệu của anh, nhưng khó có thể che giấu được
huyết tinh và sự tàn ác sau khi giết chóc.
Tin chiến thắng từ
chiến trường liên tiếp truyền về đế quốc, thủ tướng vui mừng, mở tiệc ăn mừng cả ngày, chỉ chờ thống nhất non sông, hoàn thành thống nhất bá
nghiệp mà hơn 200 năm chưa có ai làm được, danh tiếng tốt của ông sẽ tồn tại mãi mãi, được kính ngưỡng muôn đời!
Trong nước múa hát thái bình, nước ngoài chiến tranh tán loạn, xác chết khắp nơi.
Đến tháng bảy, thiên hạ hạn hán nghiêm trọng, dân chúng ầm ĩ, nạn đói bùng
lên, chính phủ phát lương thực, càng xuống tầng lớp dưới thì chỉ uống
được vài bát nước cơm, dân chúng không sống nổi nữa, bất mãn chính sách
tàn bạo của chính phủ, khắc nghiệt với bọn họ như súc vật thấp hèn, rõ
ràng văn tự cổ đại đã được phổ cập nhưng lại không dạy cho bọn họ, rõ
ràng có phương pháp canh tác không cần đất nhưng bọn họ lại không được
ăn cơm, người bình thường sống không nổi nên đã nhao nhao phản đối lòng
bất nhân của chính phủ, kết bè kết phái gây áp lực lên chính quyền địa
phương, tạo ra nhiều tai nạn, những sự kiện đổ máu xảy ra mỗi ngày, dân
thường không sống nổi tới tấp chạy trốn sang thành phố Diệp, Diệp Trăn
không đành lòng nên đã dựng hơn vạn lều trại bên ngoài thành phố để chứa dân chạy nạn, mở kho phát lương thực.
Bọn họ không muốn rời đi
nữa, cũng không có nơi nào để đi, vì vậy, bọn họ nhao nhao cầu xin được
đưa vào thành phố Diệp, chỉ cần một nơi an toàn.
Diệp Tiêu và
Nguyên Khải bận đến mức chân không chạm đất, mặc dù tiết kiệm được rất
nhiều lương thực nhưng cũng không thể tiếp tục cứu tế miễn phí không
ngừng cho nạn dân, mắt thấy kho lúa bị chuyển đi ngày càng trống rỗng,
cảm giác gấp gáp vì đã từng thiếu ăn thiếu mặc bị đè nén.
Nhưng nếu như thật sự bỏ mặc những người này thì bọn họ không làm được.
Chỉ sợ Diệp Trăn cũng không cho phép.
Người đời đều nói cô là Bồ Tát sống, là thần của người thường, nên sao cô có thể để con người chết trước cửa nhà mình?
Hành động mở kho phát lương thực đã thu hút một lượng lớn dân di cư.
Có bao nhiêu người bình thường trong đế quốc? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng sẽ liên lụy thành phố Diệp.
Bọn họ gấp đến mức xoay vòng, thảo luận xong vẫn đi tìm Diệp Trăn trao đổi để đưa ra quyết định cuối cùng.
Diệp Trăn nghe xong sự đắn đo và lo lắng của đám người Diệp Tiêu, cô cũng
hiểu áp lực và sự khủng hoảng do số lượng lớn dân chạy nạn, mùa hạ và
mùa thu qua đi thì sẽ là mùa đông, chỉ sợ lúc đó sẽ càng khó khăn hơn.
Vậy thì chỉ có thể cho những người dân chạy nạn đi làm việc càng sớm càng
tốt, phát huy tối đa sức mạnh của bọn họ thay vì chui rúc trong lều sống qua ngày.
Diệp Tiêu và Nguyên Khải bắt đầu hợp nhất dân chạy
nạn, trẻ em thì tạo lớp học tiếp, người già và phụ nữ được phân công làm một số công việc trong khả năng cho phép như chăm sóc cây lương thực
trong nhà kính, tỉ mỉ tưới nước bón phân cho tất cả mọi thứ, dọn dẹp nơi ở, đảm bảo nơi ở sạch sẽ, đàn ông có sức đi xây nhà, dựng nhà kính,
ngay cả khi mùa đông đến thì nhà kính vẫn có thể trồng cây lương thực……
Tận dụng mọi thứ tốt nhất có thể, phát huy sở trường của từng người và giảm bớt áp lực cho thành phố Diệp.
Khi mùa đông thật sự đến, nhóm dân chạy nạn vốn đã quen với việc co đầu rút cổ trong nơi tránh nạn nên làm việc thì làm việc, nên học tập thì học
tập, mỗi ngày dậy sớm đi làm và trở về vào lúc mặt trời lặn, hiếm khi
đầy đủ, càng miễn bàn đến hơi thở cuộc sống tươi mát và rực rỡ vĩnh viễn bên trong thành phố Diệp.
Đó là một cuộc sống tràn đầy hy vọng, tượng trưng cho cuộc sống của bọn họ.
Bọn họ không ngừng nghĩ hơn một lần, nếu như có một ngày thủ tướng có thể
đối xử tốt với tất cả bọn họ giống như Diệp tiểu thư thì thật tốt biết
bao?
Không chỉ những người dân chạy nạn mà ngay cả mọi người bên
trong thành phố Diệp, bao gồm những người tiến hóa cũng tưởng tượng, nếu như đế quốc giống như thành phố Diệp thì thật tốt biết bao?
Hãy
để mọi người trên thế giới này được ăn no, không phân biệt tầng lớp hay
giai cấp, được hưởng các quyền lợi công bằng và chính đáng như nhau.
……
Vào sâu mùa đông trước khi năm mới đến, Diệp Trăn bỗng nhận được tin tức Trương béo gửi đến: Diêm Lịch gặp nạn.
“Không phải.” Trương béo kích động nói, “Khí thế thiếu tướng quân cả đường như chẻ tre, đi một mạch về phía Tây đến áp sát thủ đô Thương Vân, hai quân giằng co nửa tháng, chỉ là ngài ấy kiêu ngạo quá thắng lợi, công cao chấn chủ* làm chướng mắt người nào đó, thủ tướng tin vào lời gièm pha, tin ngài
ấy có dã tâm đoạt quốc tự lập xưng đế, không chỉ mời đám người Diêm Khai Thành vào dinh thủ tướng đến nay vẫn chưa thả người mà còn cắt lương
thực gửi ra tiền tuyến, đồng thời ra lệnh bắt Diêm Lịch phải lập tức về
nước và trả lại binh quyền.”
*công cao chấn chủ: ẩn dụ chỉ một cận thần có công lao quá lớn nhưng lại không biết giấu giếm, khiến quân vương cảm thấy bị đe dọa và nghi ngờ.
p/s: Câu này lặp lại 3 lần trong chương này nên mọi người ráng nhớ nhé, mình không chú thích lại.
Trương béo biết việc này là do mấy năm nay Trương gia làm ăn phát đạt, tiến
vào tầng trên của đế quốc, trong vòng đó hầu như không có bí mật nào, có rất nhiều cuộc thảo luận riêng tư về việc này, bọn họ đều nói Diêm gia
có thể gặp tai ương, khí thế quá cao sẽ luôn khiến người ta kiêng dè.
Hơn nữa cách thời gian ông nghe thấy tin tức đã qua hơn một tháng, lại đúng vào mùa đông, đại tướng quân thiếu lương thực một tháng chỉ sợ sẽ không quá tốt.
Dù thế nào Diệp Trăn cũng không ngờ đế quốc lại ngu dốt như vậy!
Diệp Trăn nói: “Diêm Lịch không về?”
Trương béo gật đầu nói: “Không.”
Chỉ cần là người thông minh đều sẽ biết một khi anh trở về vào lúc này và
trả lại binh quyền thì anh chỉ có thể mặc người ta xâu xé, cho dù Diêm
Lịch có mạnh đến đâu thì Diêm gia ắt phải đi đến con đường cùng.
Anh sẽ không về.
Không ai trong Diêm gia hy vọng anh trở về.
Trừ khi anh có thể chiếm được Thương Vân, thắng lớn trở về, dâng thành trì lên tỏ lòng trung thành.
Diệp Trăn nói: “Không phải Diêm gia có quân đội riêng à?”
“Diêm gia có, nhưng bây giờ chưa nói đến việc Diêm gia như rắn mất đầu mà bên trên sẽ không ra tay thả bọn họ đi chứ? Còn có thế gia luôn ở bên như
hổ rình mồi, chỉ chờ hủy xương lột da Diêm gia!”
Người còn không ra được chứ đừng nói đến việc vận chuyển lương thực.
Thế gia có lớn mạnh hơn nữa nhưng một khi bị hoàng quyền cấm kỵ thì chắc chắn sẽ lung lay sắp đổ, sụp đổ bất cứ lúc nào!
Trừ khi……
Trương béo lắc đầu, cái trừ khi này ông thật sự không dám nghĩ.
Diệp Trăn vì vậy mà suy nghĩ một hồi, cô hiểu rất rõ rằng Diêm Lịch không thể chết, và Diêm gia càng không thể rút lui.
Cuối cùng cô cũng chủ động liên lạc với Diêm Lịch, nhưng tiếc là không thể liên lạc, cô đợi cả đêm cũng không thấy hồi âm.
Diệp Trăn không khỏi nhíu mày, gọi Diệp Tiêu tới hỏi: “Kho hàng còn bao nhiêu lương thực?”
Diệp Tiêu tính toán cẩn thận, nói: “Mấy đợt thảm hoạ trước đã dùng hơn một
nửa, tuy vẫn luôn trồng trọt thu hoạch nhưng tiêu thụ cũng nhanh, tích
trữ quá chậm. Nhưng lô mà anh và Nguyên Khải tích trữ lúc trước vẫn còn
đó chưa động đến, bọn anh không định sử dụng nó cho đến thời điểm quan
trọng nhất. Sao vậy?”
Diệp Trăn nói, cô muốn số lương thực này, có thể đưa cho cô dùng trước được không?
Diệp Tiêu ngạc nhiên nhìn cô, nói: “Em hai, lương thực này đều tích trữ vì
em, em đã nói thì đương nhiên sẽ cho, nhưng em lấy nhiều lương thực như
vậy để làm gì? Dân chạy nạn ngoài thành hầu như đã được an bài thỏa
đáng, mặc dù mỗi ngày ăn ít hơn nhưng ít nhất vẫn tốt hơn trước đây, chỉ cần chờ thêm một thời gian xoa dịu thì lương thực sẽ ngày càng nhiều
hơn, cuộc sống tự nhiên sẽ ngày càng tốt hơn, em đừng gấp…”
Diệp Trăn nói: “Em dùng cho việc khác.”
Diệp Tiêu càng khó hiểu, trừ dân chạy nạn ra thì có chỗ nào cần dùng số lượng lương thực lớn như vậy?
Diệp Trăn bảo anh đi tập hợp những người tiến hóa và người bình thường có
năng lực mạnh nhất thành phố Diệp, kiểm kê vũ khí, bọn họ sẽ ra tiền
tuyến.
……Ra tiền tuyến làm gì?
Đưa lương thực!
Lần
này tập hợp tổng cộng 5000 người tiến hóa và 5000 người bình thường để
áp tải hàng trăm xe lương thực, đại bác mở đường, bí mật ra ngoài trong
đêm tối. Ngoài ra còn cử một đội ngũ khác giống hệt nhau xuất phát năm
lần để đánh lạc tầm nhìn, nếu bị phát hiện và xảy ra xung đột thì hãy
chạy ngay nếu như có thể, an toàn là trên hết.
Mục đích chính của bọn họ là đưa lương thực, không quan tâm những việc khác.
Trên đường đi, bọn họ đi không ngừng nghỉ trong năm ngày năm đêm, cuối cùng
cũng đến nơi giao giới giữa đế quốc và Thương Vân vào một buổi sáng sớm.
Nơi đó có những bức tường cao và vũ khí trấn giữ, không dễ vượt qua.
Nguyên Khải nói: “Làm sao bây giờ? Bọn họ nhất định sẽ không cho chúng ta đi qua.”
Diệp Trăn nói: “Cậu đi nói với bọn họ, chiến tranh giữa hai nước gây hại cho người dân, Diệp tiểu thư nghe nói có rất nhiều người dân trôi giạt khắp nơi vì chiến tranh, nhà tan cửa nát nên đặc biệt đến đưa lương thực coi như an ủi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!