Dựa vào, tôi TM phải cho cô mặt mũi? Cô cướp người ta lão công, còn TM luôn miệng nói cứu vớt!
Cứu vớt cái cộng lông a..., cô có hay không cứu vớt một chút tam quan của cô?
Cố Thiển Vũ hoàn toàn bị Thẩm Tích Tích mạch não đánh bại.
Quả nhiên, tiện nhân đều già mồm cãi láo!
"Nếu hai vị ánh mắt nhất trí như vậy, ở hai giang phòng là lãng phí, các người liền ở cùng một chỗ đi." Dung Luật cười như không cười mở miệng.
Cố Thiển Vũ: "......"
Cái tên Bicth, rõ ràng muốn xem náo nhiệt, ai con mẹ nó cùng nữ chính não tàn nhất trí.
"Tôi mới không ở một chỗ cùng nữ nhân ác độc." Thẩm Tích Tích phản đối.
Dung Luật không phản ứng Thẩm Tích Tích, ngược lại nhìn một bên Cố Thiển Vũ.
"Ăn no rồi ư." Dung Luật hỏi Cố Thiển Vũ, âm thanh của anh vốn rất từ tính, vì nhanh chóng nói nhỏ, âm thanh trầm thấp dễ nghe quả thực làm cho lỗ tai mang thai.
Cố Thiển Vũ cảnh giác, quả thực không biết cuối cùng Dung Luật muốn làm gì.
"Ngày mai muốn ăn cái gì, tôi bảo người làm cho em." Dung Luật khóe miệng độ cong thập phần hoàn mỹ, anh nhìn Cố Thiển Vũ, ánh mắt lộ ra rõ ràng thâm tình.
Cố Thiển Vũ: "......"
"Nghe không được lời nói của tôi." Dung Luật cong tay gõ Cố Thiển Vũ đầu, động tác rất thân mật, ngữ khí có chút nguy hiểm.
Với tư cách là một pháo hôi tùy thời sẽ chết, Cố Thiển Vũ cứng ngắc tươi cười nịnh nọt: "Cứ tùy tiện, tôi không kén ăn."
"Nghe lời." Dung Luật đưa tay sờ đầu Cố Thiển Vũ.
Cố Thiển Vũ: "......"
"Cô cư nhiên không có cốt khí? Khó trách Tịch Duyên không thích cô, cô thật quá đáng, phóng đãng." Thẩm Tích Tích tức giận nhìn chằm chằm Cố Thiển Vũ.
Trong miệng một mực nói thích Tịch Duyên, thế nhưng gặp đại soái ca liền lặp tức dính, cô vì Tịch Duyên cảm giác không đáng.