TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Giang Trì xoay người ôm Thịnh Gia Nam về cạnh mình, hai người nằm chung một gối đối mặt nhau, chỉ cần Thịnh Gia Nam ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười lấp lánh của Giang Trì.
Giang Trì nhẹ nhàng gãi chóp mũi cậu, cười như không cười nói: "Chẳng phải không muốn ngủ chung sao.
Ý gì đây, nửa đêm bò lên giường tôi."
Thịnh Gia Nam không đáp, cậu bị gió thổi đến buốt người, lại buồn ngủ, đầu óc lúc này đã hơi mơ hồ.
Giang Trì thấy người không có tinh thần, định dỗ ngủ sớm, bàn tay sờ đến cánh tay cậu đặt bên ngoài.
"Sao lạnh quá vậy?" Giang Trì hỏi, "Lạnh lắm không?"
Thịnh Gia Nam khịt mũi ừ một tiếng, nhận thấy mình có ít dấu hiệu cảm mạo.
Giang Trì kéo lấy chăn bên cạnh bọc cả người Thịnh Gia Nam, che kín không còn kẽ hở.
"Không cần khoa trương vậy đâu." Thịnh Gia Nam nâng nâng cằm, miệng nhỏ lộ ra ngoài.
Vì mọi người trong kí túc vẫn đang ngủ nên bọn họ nói nhỏ nhất có thể, gần như dán sát tai đối phương.
Giang Trì dựa vào ánh sáng mông lung, nhìn Thịnh Gia Nam chỉ lộ ra một cái đầu.
Ánh trăng trong đêm phác họa dáng dấp thật nhu hòa, lông mi rũ xuống trông có vẻ mệt mỏi mà cũng thật ngoan.
Gương mặt thu hút vô số người ngưỡng mộ, những chỉ mỗi hắn có thể tới gần.
"...! Tốt nhất là thế." Giọng Giang Trì đè nặng như uy hiếp, cánh tay lại ôm chặt hơn, "Bằng không chuẩn bị mấy ngày tiếp theo ngủ cùng tôi đi."
Giọng nói trầm thấp và nóng bỏng làm tai Thịnh Gia Nam ngứa ngáy, cậu lùi về phía sau, suýt chút nữa đụng vào mép giường.
Giang Trì đỡ lấy cái gáy ấn trở về: "Trốn cái gì."
Thịnh Gia Nam: "...!Tớ sợ lỡ mình cảm sẽ lây cho cậu."
"Lây được đã tốt." Giang Trì nói.
Thật ra hắn rất muốn bị lây.
Giang Trì muốn ở cạnh Thịnh Gia Nam mỗi khi cậu bệnh, nhưng dù tối nay họ có ngủ chung một giường thì sáng hôm sau hắn vẫn sẽ khỏe mạnh như thường, hoàn toàn không chịu bất kì tác động nào.
Lần này cũng vậy.
-
Dù được che cả đêm, đổ chút mồ hôi nhưng thể chất ốm yếu của Thịnh Gia Nam vẫn không tránh khỏi xuất hiện bệnh cảm, đại khái là vận mệnh pháo hôi rồi.
Mà tối qua Giang Trì ngủ cùng cậu một đêm, hô hấp gần như hòa vào nhau lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Hắn như mọi lần bắt đầu làm quá lên, mắng mình nhiều chuyện, cứ một hai phải đổi giường làm gì.
Rồi trách thời tiết bên ngoài thay đổi bất thường.
Khiến bạn cùng phòng tưởng bệnh Thịnh Gia Nam nghiêm trọng lắm.
Thật ra Thịnh Gia Nam lại nghĩ rất thoáng: "Uống ít liều trị cảm là ổn thôi."
Mặc dù rất ít người uống thuốc vào mùa mà họ vẫn có thể mặc áo ngắn tay.
Nhưng bất đắc dĩ cậu là mệnh pháo hôi rồi.
"Không được, thuốc có ba phần độc*, không thể mới cảm đã uống ngay được." Giang Trì nói, "Cậu chờ ở ký túc xá, đừng ra ngoài một mình, biết chưa?"
(P/s: Thuốc có ba phần độc, một phần chữa bệnh)
Thịnh Gia Nam có thể đoán được đại khái hắn muốn làm gì, dứt khoát gật đầu.
Quả nhiên không lâu sau, Giang Trì cầm theo một bình giữ nhiệt quay về, bên trong là canh gừng mới nấu xong.
Giang Trì múc cho cậu một chén, tự mình thử một ngụm trước: "Khá được, không nóng, mau uống đi."
Tam Tam và Lục Du đứng sau thấy thế, nhịn không được trêu ghẹo: "Gia Nam, tớ sợ sau này cậu muốn tìm bạn gái cũng khó đấy.
Còn có thể gặp được ai giống như anh Trì nữa, không cho cậu chịu bất kỳ ủy khuất nào, chỉ hận không thể nhét vào thắt lưng nhìn mỗi ngày thôi."
Lục Du cười tiếp lời: "Đúng vậy, bằng không về sau hai người đừng tìm bạn gái, cứ thế chắp vá đi."
Tam Tam: "Lớn lên xấu mới gọi là chắp vá, hai người họ mà chắp vá được sao?"
Thịnh Gia Nam uống canh gừng nghe bọn họ trêu chọc, ghé mắt nhìn Giang Trì một cái.
Thấy Giang Trì đang chống cằm nhìn mình, khi bị đôi mắt cậu liếc qua còn câu môi cười: "Nghe thấy không? Tìm bạn gái có gì tốt, lúc ấy cậu lại phải lo liệu tất cả.
Chuyện này không thể được, tôi vất vả nuôi tốt như vậy, sau này lại đi bưng trà chạy chân cho người khác, tôi không đồng ý."
Đám bạn cùng phòng đứng sau nghe lập tức cười vui vẻ.
-
Chương trình học một ngày kết thúc, Giang Trì theo thường lệ đi đón Thịnh Gia Nam tan học, nhìn chằm chằm cậu uống sạch canh gừng, sau đó hai người mới đến căn tin ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, trên đường tan học về ký túc di động trong túi hai người đồng thời vang lên.
Thịnh Gia Nam lấy ra xem, là nhóm chat ba người gồm Lăng Mạc và bọn họ.
Nhóm này là trước đây Lăng Mạc thích tìm cậu tám chuyện, Giang Trì hỏi vì sao Lăng Mạc cứ cào phím suốt ngày thế, hắn cũng muốn nghe, vì vậy lập ra một nhóm.
Sau khi lập rồi Lăng Mạc cũng không nói được nhiều, càng không thể tìm Thịnh Gia Nam buôn.
【 Lăng Mạc: @ Giang Trì, chơi bóng không? 】
【 Giang Trì: Không 】
【 Lăng Mạc: Nam Nam @Thịnh Gia Nam, muốn xem tư thế dẫn bóng gợi cảm của tớ không? 】
Thịnh Gia Nam chuẩn bị gõ chữ, cậu nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười lạnh, Giang Trì ấn điện thoại vang lách cách.
【 Giang Trì: Tôi thấy cậu là đang tìm chết 】
【 Lăng Mạc: Không phải, chuyện nhỏ thôi mà, cậu có thể đối xử với tôi ưu ái chút không? 】
【 Giang Trì: Vậy nuốt câu kia về đi 】
【 Lăng Mạc: @Thịnh Gia Nam, có muốn xem tư thế dẫn bóng gợi cảm của anh Giang Trì không? Chạm vào những cơ bụng rắn chắc ấy? 】
【 Lăng Mạc: À quên mất cậu sờ nhiều rồi, chắc không còn lạ gì nữa】
Thịnh Gia Nam: "..."
【 Lăng Mạc: @Giang Trì, anh xem như vậy được chưa? 】
【 Giang Trì: Ngoan 】
【 Giang Trì: Ra một bên chơi 】
【 Giang Trì: Chúng tôi không đi 】
【 Thịnh Gia Nam: Được thôi 】
Cuối cùng hai tin nhắn đồng thời hiện lên, Giang Trì nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam: "Muốn xem bóng à?"
Vì cơ thể không tốt nên từ nhỏ đến lớn Thịnh Gia Nam chưa từng vận động quá kịch liệt.
Bọn họ chơi bóng cậu sẽ ngồi cạnh nhìn, nhưng mà loại tình huống này rất ít, trừ phi Thịnh Gia Nam yêu cầu, bằng không Giang Trì sẽ không tha mình lẻ loi ngồi đó xem đâu.
Đa phần Giang Trì sẽ tìm một nơi không có ai dạy cậu ném rổ, dạy cậu chơi bóng, không chế lượng vận động trong phạm vi nhất định.
"Ừm." Thịnh Gia Nam gật gật đầu, "Lâu rồi không thấy cậu chơi bóng, thuận tiện mang bánh quy cho Lăng Mạc."
Cái từ thuận tiện này đã thành công lấy lòng Giang Trì: "Được, nếu muốn nhìn cơ bụng của tôi, anh đây thỏa mãn cậu."
Dứt lời còn hơi ngừng, cố ý thấp giọng nói: "Sờ cũng được."
Thịnh Gia Nam: "..."
Lần lượt nhịn xuống như vậy, Thịnh Gia Nam bắt đầu bội phục khả năng chịu đựng của mình rồi đấy.
-
Vừa đến sân bóng rổ, Giang Trì đã bị Lăng Mạc giữ chặt, muốn hắn giang hồ cứu cấp.
Trước khi đi Giang Trì vẫn không yên tâm dặn dò Thịnh Gia Nam: "Đừng đến gần nữ sinh nói chuyện nhiều, bây giờ đám con gái rất thông minh, cậu đơn thuần như vậy rất dễ bị lừa."
Thịnh Gia Nam: "...!Đang mắng tớ đấy à?"
Giang Trì cười: "Không, bọn họ đến đây nhất định để xem trai đẹp.
Vừa thấy cậu tới, có khi sẽ chạy đến tìm."
Lăng Mạc ở một bên cũng cười: "Đúng vậy, cậu mà đến thế nào cũng bị tiếp cận.
Lần nào cũng làm Giang Trì căng thẳng thôi rồi."
Lăng Mạc kéo vai Giang Trì xuống: "Được rồi đi thôi.
Nếu anh có thể chia một ít lời của mình với Nam Nam cho người khác, cũng không đến mức bị người ta nói là khó hòa đồng đâu."
Giang Trì lại nghĩ đến gì đó, nhíu mi: "Nam cũng không được."
Lăng Mạc sa mạc từ: "...!Đây không được nói, kia không được nói.
Hợp lại là chỉ có thể nói với cậu?"
Nếu không phải bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, biết Thịnh Gia Nam được Giang Trì bảo vệ đến lớn, có khi Lăng Mạc đã tưởng Giang Trì là bi3n thái luôn rồi: "Biết thì hiểu cậu coi người ta là bảo bối, không biết lại nghĩ thành bi3n thái đấy.
Lớn lên đẹp trai thế này, mỗi ngày nhìn chằm chằm cũng mệt đôi mắt thẩm mỹ lắm chứ.
Dù gì cũng phải để bảo bối hít thở, giao lưu với mọi người."
-
Nhìn hai người rời đi, Thịnh Gia Nam lấy ra một quyển vở chuẩn bị vẽ Giang Trì, coi như là quà sinh nhật sắp tới của hắn.
Trước mắt đây là món quà thành ý và ít tốn tiền nhất cậu có thể nghĩ ra.
Thịnh Gia Nam ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, nhìn dáng người Giang Trì nhảy lên ném rổ.
Trước nay trên sân bóng hắn đều lóa mắt, là chủ đạo của cả trường, mỗi một sợi tóc đều lộ ra sự sáng chói.
Áo đấu bị động tác nhảy lấy đà kéo lên một góc, lộ ra cơ bụng săn chắc bên hông, nhóm nữ sinh xem bóng xung quanh không khỏi kích động.
Giang Trì thực hiện cú ba điểm, trong tiếng hoan hô của đồng đội nhìn về Thịnh Gia Nam đầu tiên, đắc ý giơ cằm.
Tinh thần hắn phấn chấn bồng bột như vậy, làm Thịnh Gia Nam phảng phất như quay lại thời cấp 3.
Khi đó nhóm nam sinh lớp họ xảy ra xung đột với đàn anh năm cuối, cuối cùng quyết định dùng việc đấu bóng rổ phân chia thắng bại, lúc ấy hai bên thả rất nhiều lời tàn nhẫn.
Tuy Giang Trì đánh rất khá, nhưng đáng tiếc lớp họ chỉ có mình hắn làm chủ lực, cộng thêm một nửa Lăng Mạc, miễn cưỡng cắn chặt điểm số với đàn anh.
Mắt thấy sắp thua, Giang Trì dùng một góc độ cực kỳ lắt léo ném một quả hai điểm, dành chiến thắng trong khó khăn.
Lúc ấy học sinh vây xem đều hoan hô reo hò, trước mắt bao nhiêu người Giang Trì chạy đến trước mặt Thịnh Gia Nam đầu tiên, ôm chặt cậu mà cười: "Tôi không để cậu mất mặt chứ."
Nói xong chính hắn cũng cảm thấy khôi hài: "May mà thắng, bằng không thật mất mặt."
Khi đó một số bạn nữ nói rằng Giang Trì có một gương mặt đủ để nổi tiếng khắp trường, nhưng lại không chịu được chủ nghĩa tối thượng Thịnh Gia Nam.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn, truyện Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn , đọc truyện Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn full , Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn full , Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn chương mới