TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Rất mau đã đến ngày mở phiên tòa xét xử, giống với lần trước, lần này cô không mang tiểu Trừng Quang theo, trước khi cô đi, tiểu Trừng Quang vẫn luôn gắt gao ôm cổ cô không chịu buông tay.
Khoảng thời gian này, cho dù cô đã nỗ lực khống chế cảm xúc của chính mình nhưng sự lo âu và sợ hãi vẫn biểu lộ ra đôi chút, chính vì vậy mà khoảng thời gian này tiểu Trừng Quang cũng thập phần thấp thỏm lo âu, vừa nghe nói cô phải đi, cậu liền ôm chặt cổ cô, không chịu buông tay, trong chốc lát bả vai cô đã đẫm nước mắt.
Sở Triều Dương đau lòng cực kỳ, tiểu gia hỏa này mới có ba tuổi thôi, tuổi này cậu nên như bao đứa trẻ khác, khóc lóc ầm ĩ đòi người lớn dỗ dành, vậy mà khi khóc cậu lại chỉ im lặng chảy nước mắt, không dám kêu ra tiếng.
Cô hít sâu một hơi, gắt gao ôm cậu vào trong lòng ngực, một hồi lâu mới lau khô nước mắt trên khuôn mặt cậu, nhưng càng lau nước mắt lại chảy càng nhiều, cậu còn chịu đựng nghẹn ngào, đặc biệt ngoan ngoãn hỏi cô: “Mẹ, mẹ đừng bỏ con có được không?”
“Đương nhiên.
” Tươi cười trên mặt cô ấm áp như ánh dương ngoài cửa sổ, “Mẹ chỉ đi ra ngoài công tác thôi, buổi tối nhất định sẽ trở lại, trở về bồi bảo bảo nhà ta.
”
Cô vươn ngón út, giữ chặt ngón út tiểu Trừng Quang: “Chúng ta hứa đi, ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm sau cũng không được thất hứa, ai thất hứa sẽ phải làm chó nhỏ.
”
Nói đến câu sau, trong mắt cô đã tràn đầy ý cười, nhìn tiểu Trừng Quang, nhẹ nhàng thơm một cái lên mũi cậu, buông cậu ra đứng dậy phải đi, lại bị ôm chặt đùi, mặt cậu chôn giữa đùi cô, nước mắt vẫn luôn lặng lẽ rơi, cậu khóc đến thân thể run rẩy.
Đầu quả tim Sở Triều Dương run lên từng hồi, một cổ đau nhói không tên lan tràn từ đầu quả tim ra toàn thân, cô nhịn nước mắt sắp sửa rơi, ngồi xổm xuống, tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: “Bảo bối ngoan, mẹ sẽ không đi đâu hết, nếu có người xấu tới đoạt bảo bối của chúng ta, mẹ nhất định sẽ mang bảo bối của chúng ta cao chạy xa bay, đi rất xa rất xa, xa đến nơi mà tất cả mọi người đều không thể tìm thấy chúng ta, được không?”
Cô nhìn xung quanh căn nhà: “Con xem, hiện tại mẹ rất có tiền, có thể nuôi sống Tiểu Quang nhà ta, bất luận đi đến nơi nào đi chăng nữa mẹ đều sẽ chiếu cố Tiểu Quang thật tốt.
”
“Thật vậy chăng?” Tay nhỏ tiểu Trừng Quang lau nước mắt trên mặt, mở to hai mắt, dùng giọng mũi yếu ớt nghẹn ngào hỏi cô, “Mẹ thật sự sẽ mang con cùng đi chứ?”
“Đương nhiên, con xem mẹ có bao giờ nuốt lời không? Mẹ nói chuyện đều sẽ giữ lời.
”
Lúc này trên mặt Tiểu Trừng Quang mới lộ ra chút ý cười.
Cô lau sạch nước mắt, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, “Không được khóc biết chưa? Ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ trở về, mẹ yêu con!”
Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, xoay người rời đi.
Tiểu Trừng Quang vẫn luôn đứng ở cửa nhìn cô, mãi cho đến khi xe cô đi rồi, không nhìn thấy nữa, cậu bỗng nhiên dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy vào trong nhà, chạy đến phòng mẹ cậu, kéo va li hành lý của mẹ cậu ra ngoài.
Mẹ Sở chạy chậm theo sau cậu: “Tiểu Quang, Tiểu Quang, con chậm một chút, con đang làm cái gì đấy?”
Tiểu Trừng Quang mở các cánh tủ quần áo và kéo các tủ đồ ra, giống y như khi mẹ cậu muốn sửa sang hành lí để đi công tác, lật đật ôm vài bộ quần áo của mẹ, vất vả nhét vào trong va li.
Nghe được câu hỏi từ bà ngoại, cậu đặc biệt ngây thơ ngẩng đầu, vẻ mặt lại nghiêm túc đứng đắn, nói: “Mẹ nói, mặc kệ mẹ có đi chỗ nào đi chăng nữa đều sẽ mang con theo cao chạy xa bay, vì vậy con muốn giúp mẹ thu dọn hành lý.
”
Nói xong cậu còn mở két sắt, lôi toàn bộ chứng kiện cần thiết của Sở Triều Dương ra ngoài, nhét vào ngăn bé của va li.
Mẹ Sở nhìn đến trợn tròn mắt, vội vàng tiến lên ngăn cậu lại: “Ai gia tiểu tổ tông của tôi ơi, tại sao chứng kiện của mẹ con cũng lôi ra vậy? Mau cất lại đi!”
Tiểu Trừng Quang nhìn bà ngoại vội vàng xếp mấy thứ kia vào két sắt, bà còn không biết khóa lại như thế nào, tiểu Trừng Quang liền động tác nhanh nhẹn khóa két sắt lại.
Mẹ Sở bất đắc dĩ nói: “Mẹ con cũng thật là, đồ vật quan trọng như vậy, bình thường phải để ở chỗ trẻ con không với tới chứ, nay con đã biết, sau này con lấy mấy thứ này ra nghịch thì nó muốn khóc cũng không kịp nữa, lần sau không được tùy tiện mở két sắt của mẹ ra, biết chưa?”
Tiểu Trừng Quang không rõ vì sao không thể mở, nhưng cậu vẫn nghe lời bà ngoại, gật gật đầu, “Đã biết.
”
“Đi, cùng bà xuống nhà ăn cơm.
”
Thân thể nho nhỏ của tiểu Trừng Quang đoan chính ngồi lên trên va li hành lý của mẹ, không chịu đi.
Mẹ Sở dứt khoát ôm cậu xuống lầu.
Trong nhà tuy có mời bảo mẫu, nhưng thật ra phòng Sở Triều Dương và phòng âm nhạc đều do mẹ Sở tự mình quét tước, kỳ thật bên trong cũng không có gì, đồ vật quan trọng đều được nhét ở bên trong két sắt, chỗ cất két sắt lại rất bí mật, cho nên việc này chủ yếu là do mẹ Sở nhàm chán, cả ngày ở nhà ngoại trừ chăm sóc Tiểu Quang ra thì không còn gì khác để làm, đặc biệt là hiện tại Tiểu Quang đã đi nhà trẻ, vì vậy bà luôn muốn tìm việc làm cho mình.
Phòng âm nhạc của Sở Triều Dương hiện tại đã có vài món nhạc cụ khác nhau, có đôi khi cô tùy thời có linh cảm, liền viết một ít bản thảo đặt trong phòng âm nhạc, chính Sở Triều Dương cũng có đôi khi sơ ý, sẽ quên cất đi, mấy thứ này đều do mẹ Sở cất hộ cô, sau cái phòng âm nhạc này dứt khoát để bà tự mình quét tước.
Dì Hứa phụ trách quét dọn vệ sinh thấy được bớt đi hai phòng liền cao hứng muốn chết, ngày thường cũng sẽ không tiến vào phòng âm nhạc và phòng ngủ của Sở Triều Dương.
!
Bởi vì khoảng thời gian trước trên mạng đều đang thảo luận Vô Danh có phải Sở Y Huyên hay không, cho nên thời điểm mở phiên toà, bên ngoài toà án có rất nhiều phóng viên tới lấy tin tức.
Xe Sở Triều Dương vừa đến đã có rất nhiều phóng viên vội vàng đi lên, duỗi microphone về phía trước: “Sở Y Huyên, có lời đồn nói cô và Vô Danh là cùng một người, đây có phải là sự thật không?”
“Sở Y Huyên, cô đây là muốn cọ nhiệt Vô Danh sao?”
“Sở Y Huyên……”
Các loại thanh âm bao phủ xung quanh Sở Triều Dương, nhưng kết quả phán quyết còn chưa có, cô liền chẳng có tâm tình phản ứng lại những phóng viên này.
Các phóng viên bị hai bảo tiêu và hai trợ lý của Sở Triều Dương ngăn lại, cô thuận lợi tiến vào bên trong.
Hôm nay Đỗ Cảnh Khôn cũng tới đây, không riêng gì hắn tới, cả nhóm hồ bằng cẩu hữu của hắn đều tới đông đủ cả.
Nhìn thấy Sở Triều Dương, phản ứng thứ nhất trong đáy lòng bọn họ đều là, nữ nhân lạnh như băng sương, khí tràng cường đại trước mắt này chính là Sở Y Huyên cao ngạo thanh lãnh tựa u lan, mềm mại như hoa trước kia bọn họ thấy?
Thanh lãnh thì vẫn thanh lãnh như nhau, chẳng qua trước kia là thanh lãnh kiểu yếu đuối mong manh, cô giống như một bông hoa được nuôi lớn từ căn nhà kính ấm áp, nhẹ nhàng ngắt một cái liền rụng, không thể chịu nổi gió táp mưa sa.
Mà hiện tại cô lại thanh lãnh như là một cổ gió lạnh ngày đông, lạnh tới thấu xương, ánh mắt tuy chỉ nhàn nhạt quét qua nhưng lại giống như là mang theo một chùm đao nhỏ sắc nhọn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Đỗ Cảnh Khôn.
Từ sau ngày bị cô tát thẳng một cái vào mặt, Đỗ Cảnh Khôn chưa hề gặp lại cô, lúc này thấy cả người cô mảnh khảnh như gió, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại lạnh lùng như một con dao làm bằng băng, trong lòng không biết như thế nào, hắn cư nhiên lại có chút hối hận vì đã bức ép cô quá mức tàn nhẫn.
Hắn đi đến bên người cô, trầm mặc hai giây, mở miệng cười lạnh: “Như thế nào? Hiện tại biết sợ rồi?”
Quan Thiệu bên người hắn kéo lại không kịp, chỉ thấy Đỗ nhị lại tiếp tục ngớ ngẩn.
Quả nhiên.
Sở Y Huyên dùng ánh mắt băng hàn nhìn hắn, nói cũng không thèm nói, trực tiếp duỗi tay tát một cái.
Bang! Cực kỳ vang dội!
Ánh mắt tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía hai người.
Trên mặt Đỗ Cảnh Khôn dần dần xuất hiện năm dấu tay hồng hồng, khiến hắn tức giận đến choáng váng.
Dấu bàn tay lần trước cô tát hắn vừa mới tiêu được có mấy hôm, hôm nay cô lại tát tiếp một cái, mẹ nó đánh đến nghiện rồi đúng không?
Mới vừa rồi hắn lại còn mềm lòng với cô cơ đấy!
Nữ nhân này nếu không cho ăn chút giáo huấn, về sau nhất định sẽ nghĩ mình là trời cao!
Lúc này mới qua bao lâu lắm? Mới mấy ngày mà đã đánh hai bàn tay vào mặt hắn rồi, về sau nếu kết hôn, không phải sẽ bạo lực gia đình luôn đấy chứ!
Đỗ nhị thiếu sắp điên đến nơi rồi? Nếu không phải có Quan Thiệu và Dương Tiểu Béo kéo lại, hắn nhất định sẽ lao lên đánh trả.
Đối mặt với cặp mắt lạnh như thú dữ của cô, Đỗ Cảnh Khôn thế mà lại thấy có chút chột dạ, không cách nào giận cô được nữa, đành phải quay đầu rống lên một câu với những người ở phía sau đang trố mắt ra nhìn: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Những người khác đều quay đầu đi chỗ khác, nhìn bầu trời ngắm bầu trời, nhìn mặt đất ngắm mặt đất, làm bộ như mình chưa nhìn thấy cái gì hết.
Trước kia bọn họ có đọc qua một bài báo lá cải, bài báo đó nói rằng, thật ra khi Sở Y Huyên ngầm ở chung với Đỗ tổng tài, mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn không giống như trên mạng và truyền thông viết, là mối quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng, mà sự thật chính là, khi ở chung, mối quan hệ giữa hai người như một đôi yêu nhau bình thường, thậm chí Đỗ tổng tài còn ở thế thấp hơn.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài, truyện Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài , đọc truyện Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài full , Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài full , Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài chương mới