TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy gật gật đầu, nó nhìn thoáng qua Đại Bảo Tiểu Bảo một cái, liền xoay người dẫn theo Thẩm Gia Hảo chạy về hướng nhà Đại Tráng.
Từ sau khi Dương Đại Nguyệt tiếp nhận tiệm ăn của Lý Khanh Khanh, một nhà Đại Tráng liền sống càng ngày càng tốt hơn.
Cả nhà bọn họ năm ngoái đã dọn tới huyện thành, đại đa số thời gian bọn họ đều ở huyện thành, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới trở lại quê quán.
Khi hai chị em Thẩm Nhạc Hương chạy đến nhà Đại Tráng, thì Đại Tráng đang dẫn mấy đứa em trai định đi lên trên núi một chuyến, vừa vặn đụng phải hai chị em Thẩm Nhạc Hương đang chạy vào.
Đại Tráng vốn dĩ lớn hơn Thẩm Nhạc Hương nhiều, hiện giờ hắn đã là thanh niên to khoẻ thân dài vai rộng.
Lúc trước Thẩm Nhạc Hương từng nghe Lý Khanh Khanh nói, Đại Tráng cuối năm nay liền phải bắt đầu tìm đối tượng rồi.
Thẩm Gia Hảo cười cười đi chào hỏi bọn họ, mấy năm nay tính cách Thẩm Gia Hảo đã cởi mở hơn rất nhiều, dần dần càng giống một đứa bé trai hơn rồi.
Đại Tráng nhìn hai chị em nói: "Đi, đi với mấy anh lên núi đi, anh dẫn hai đứa đi bẫy gà rừng."
Đại Tráng nói xong, liền dẫn một đám con nít phía sau đi về hướng chân núi cách đó không xa.
Bên kia, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân đơn giản dọn dẹp trong nhà một chút xong, liền cùng nhau đi qua nhà Trương Đại Nương.
Vốn dĩ trước khi trở về, Lý Khanh Khanh còn bận tâm suy nghĩ tìm không ít từ, nghĩ xem phải khuyên như thế nào để Trương Đại Nương đồng ý theo bọn họ rời đi?
Kết quả làm Lý Khanh Khanh thập phần ngoài ý muốn, khi cô cùng Thẩm Mộ Quân tới nhà Trương Đại Nương, hai người nói ra ý định xong, còn chưa kịp khuyên bảo như thế nào, Trương Đại Nương liền gật đầu đồng ý theo bọn họ đi.
Trong lòng Lý Khanh Khanh nhịn không được vui sướng một trận, cô vốn còn lo lắng bà quá cố chấp, không muốn rời khỏi cái nơi đã sinh sống hơn nửa đời người.
Thế là ngay ngày hôm đó, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân liền giúp Trương Đại Nương đơn giản thu thập hành lý, liền dẫn Trương Đại Nương đi nhà bọn họ luôn.
Lần này bọn họ trở về đây, mục đích chủ yếu chính là đón Trương Đại Nương đến thành phố H sống cùng bọn họ.
Hiện giờ giải quyết một chuyện đại sự, Lý Khanh Khanh liền bảo Thẩm Mộ Quân mang theo quà cáp trở về nhà cũ Thẩm gia một chuyến.
Khi Thẩm Mộ Quân đến nhà cũ Thẩm gia, Thẩm Hiệu Quân cùng Lưu Tình Hoa đều không có ở nhà, chỉ có Thẩm Hạ Quân vừa trở về đang ngồi nói chuyện với hai ông bà.
Thẩm Mộ Quân nhìn cha nương càng thêm già nua, liền hỏi ý hai người, hỏi xem bọn họ có đồng ý theo hắn đến thành phố H sinh hoạt hay không ?
Thẩm Hạ Quân nghe vậy, cũng nhìn hai ông bà nói: "Cha, nương, nếu hai người sống ở đây mà vất vả như vậy, chi bằng theo anh cả đi, hay là theo con cũng được.
Hiện giờ con cùng anh cả đều kiếm được một chút tiền, hai người không cần lo lắng sẽ mang lại gánh nặng cho chúng con."
Hai ông bà Thẩm gia nghe vậy liền cảm động, bọn họ tự biết mình thua thiệt cả nhà con cả, nhưng hiện giờ con cả lại có cái ý nghĩ muốn nuôi bọn họ, bọn họ cũng coi như không còn gì tiếc nuối.
Cuối cùng, bọn họ cũng không đồng ý cùng Thẩm Mộ Quân đi, càng không đồng ý đi cùng Thẩm Hạ Quân.
Bọn họ không giống như Trương Đại Nương, Trương Đại Nương chỉ có một con trai một con gái, con trai thì đã hy sinh vì nước, đứa con gái duy nhất cũng đã có gia đình của riêng mình.
Trương Đại Nương chỉ có thể đi theo Thẩm Mộ Quân, bằng không về sau nếu không đi được nữa, sẽ không có ai quan tâm bà chết sống thế nào.
Mà bọn họ thì không giống vậy, bọn họ có đến ba đứa con trai, còn có một đứa con gái vừa thi đậu đại học.
Lúc trước khi phân gia, bọn họ đã nói trước là nhà con út nuôi bọn họ, sẽ không thể dễ dàng thay đổi chủ ý.
Bởi vì làm như vậy, đối với con cả, con thứ đều không công bằng, bọn họ không thể tiếp tục bất công nữa, bằng không về sau đã chết cũng không an tâm.
Thẩm Mộ Quân thấy hai vị ông bà đã quyết, cũng không tiếp tục khuyên bọn họ, mà chỉ dặn dò Thẩm Hạ Quân thường xuyên về nhà thăm bọn họ một chút.
Hôn lễ của Lưu Hạ Chí là ở hai ngày sau, năm nay Lưu Hạ Chí đã hai mươi mấy.
Ở nông thôn bọn họ, đại đa số mấy cô gái tầm tuổi đó, con cái đều đi mua nước tương được rồi.
Lý Khanh Khanh không phải người thích xem náo nhiệt, sau khi cô cùng Thẩm Mộ Quân tặng lễ xong, liền đứng xa xa chụp ảnh cho Lưu Hạ Chí cùng tân lang.
Chồng Lưu Hạ Chí là người trong thị trấn, là một sinh viên tính cách có hơi rụt rè.
Lúc trước Lý Khanh Khanh từng nghe Lưu Hạ Chí nói qua trong thư, hoàn cảnh tương ngộ của hai người bọn họ cũng rất hài hước, sau này hai người mới dần dần nảy sinh tình cảm với đối phương.
Lý Khanh Khanh giơ camera chụp ảnh không ngừng, cô chụp chụp mấy bức, liền thấy một hình bóng quen thuộc.
Người đó là Đồng Phàm Phàm, cô ta hiện tại thay đổi rất lớn, Lý Khanh Khanh cơ hồ sắp không nhận ra.
Vốn dĩ Lý Khanh Khanh cho rằng Đồng Phàm Phàm sẽ giống như trong tiểu thuyết, cùng Thẩm Tu Dương ở bên nhau.
Kết quả làm mọi người ngoài ý muốn chính là, Đồng Phàm Phàm cuối cùng lại gả cho thanh niên trí thức lớn tuổi bị tật chân kia.
Chính là người đã cùng với Đồng Phàm Phàm, Đổng Hiểu Na trở thành giáo viên trường tiểu học thôn Hoà Sơn.
Sau khi thời đại mở cửa, hai người bọn họ cũng không rời khỏi thôn Hòa Sơn, mà vẫn tiếp tục ở lại thôn Hòa Sơn làm giáo viên tiểu học.
Đồng Phàm Phàm mấy năm nay già đi không ít, bất quá tinh thần lại có vẻ không tồi.
Lý Khanh Khanh có thể nhìn ra được, Đồng Phàm Phàm là thiệt tình thích cái công việc giáo viên này, bởi vì ánh mắt cô ta nhìn bọn trẻ trong thôn đều thập phần ôn nhu thân thiện.
Còn Thẩm Tu Dương thì sao ?
Lúc trước cô từng nghe Thẩm Mộ Quân kể, Thẩm Tu Dương hiện giờ đã chạy đến làm lính dưới trướng Tôn Diệu Thành.
Hiện giờ hắn tung hoành hô mưa gọi gió dưới tay Tôn Diệu Thành, còn cùng một vô gái tên là Hà Phượng là đối tượng.
Đối phương năm nay mới hai mươi tuổi, là một nữ quân y thực tập vô cùng trẻ trung năng động.
Lúc trước Lý Khanh Khanh còn trêu vài câu với Thẩm Mộ Quân, cô nói Thẩm Tu Dương dù sao cũng là người sắp lên hàng băm rồi, vậy mà không biết xấu hổ nhìn chằm chằm con gái nhỏ nhà người ta ? Sau đó chính vì những lời này của cô, lại làm tổn thương tới trái tim chàng trai lớn tuổi Thẩm Mộ Quân.
Tuổi Lý Khanh Khanh cũng tương đương với Thẩm Tu Dương, mà Thẩm Mộ Quân lại lớn hơn cô gần 9 tuổi.
Tuy hai người là dị năng giả, nhiều năm như vậy thoạt nhìn cũng không già đi bao nhiêu, nhưng cái chuyện lớn tuổi vẫn luôn là cây kim trong lòng Thẩm Mộ Quân.
Cuối cùng vẫn là Lý Khanh Khanh ôm eo chàng trai cao tuổi nhà mình, nhỏ giọng dỗ dành suốt nửa ngày, tâm tình Thẩm Mộ Quân mới tốt hơn một chút.
Từ sau cái lần đó, Lý Khanh Khanh cũng không dám đề cập đến cái chuyện già già trẻ trẻ nữa, sợ người nào đó với tâm hồn yếu ớt lại khổ sở trong lòng.
Sau khi Lý Khanh Khanh tham gia xong hôn lễ của Lưu Hạ Chí, liền định dọn dẹp một chút rồi rời khỏi thôn Hòa Sơn.
Hiện giờ hai người đã làm một cái nhà máy nuôi trồng thuỷ sản, chỗ này mới vừa đi vào hoạt động không lâu, đúng là lúc không thể không trông coi, nên hai người không tiện rời đi lâu.
Liền khi Thẩm Mộ Quân muốn mang theo người một nhà rời đi, Lưu Tình Hoa đột nhiên ôm con đi tới trước cửa nhà bọn.
Lý Khanh Khanh đứng ở cổng lớn nhìn Lưu Tình Hoa, biểu tình vốn dĩ hùng hùng hổ hổ của Lưu Tình Hoa tức khắc cứng đờ một chút.
Mấy năm nay tuy Lưu Tình Hoa càng lúc càng hống hách, nhưng trong xương cốt cô ta vẫn sợ hãi Lý Khanh Khanh.
Rốt cuộc năm đó cô ta cũng ăn không ít khổ trong tay Lý Khanh Khanh còn gì.
Lý Khanh Khanh buồn cười nhìn Lưu Tình Hoa, ánh mắt xẹt qua thằng bé trai trong lòng ngực cô ta, sau đó ngữ khí mang trào phúng hỏi: "Ô, sao vậy? Lưu Tình Hoa cô đây là đột nhiên nhớ tới coi còn thiếu tôi mấy cái dập đầu vang dội, cho nên cố ý chạy tới dập đầu cho tôi sao ?"
Bởi vì Trương Đại Nương sẽ đi theo một nhà Thẩm Mộ Quân rời đi, nên hôm nay trong thôn có không ít người lớn tuổi đều tới.
Trong số bọn họ rất nhiều người có quan hệ không tồi với Trương Đại Nương, hiện giờ thấy chị em mình sắp đi theo cả nhà Thẩm Mộ Quân hưởng phúc, trong lòng mọi người nhịn không được vừa hâm mộ lại vui vẻ giùm bà.
Về chuyện năm đó Lưu Tình Hoa vu hãm Tống Thanh Mân, còn thiếu Lý Khanh Khanh mấy cái dập đầu vang dội, rất nhiều người vẫn nhớ rõ rõ ràng.
Hiện giờ đột nhiên nghe được Lý Khanh Khanh nhắc tới chuyện này, chung quanh tức khắc vang lên một trận nghẹn cười.
Lưu Tình Hoa tức giận quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, bởi vì chung quanh đại đa số đều là trưởng bối lớn tuổi, cho dù trong lòng cô ta không thoải mái cũng không thể nói cái gì.
Lưu Tình Hoa nhịn không được nhéo đứa con trai trong lòng ngực một chút, thằng bé liền tức khắc há mồm khóc lớn lên.
Tiếng trẻ con đột nhiên khóc lên làm tiếng cười chung quanh liền ngưng lại.
Lưu Tình Hoa: "Chị dâu cả, chị xem chị nói cái gì vậy ? Doạ con trai tôi khóc lên rồi này."
Lý Khanh Khanh muốn trợn trắng mắt, cô thở dài một hơi nói: "Lưu Tình Hoa, ai là chị dâu cô chứ ? Tôi cũng không có gan nhận thân thích với cô đâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70, truyện Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 , đọc truyện Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 full , Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 full , Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 chương mới