TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Đứng trước căn nhà cỏ cũ nát của Lý Khanh Khanh là một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn không tính cao, diện mạo lại hiện lên vẻ đáng khinh vô lại.
Người đàn ông này có đôi mắt hình tam giác như mắt rắn, dưới mũi có một nốt ruồi đen đặc biệt nổi bật.
Trên người hắn mặc một bộ quần áo bằng vải bố bình thường, trong tay còn cầm một cái áo mùa đông cũ nát, nhảy từ trong viện ra.
Người này là một tên vô lại nổi tiếng ở thôn Hòa Sơn, tên là Lại Đầu.
Tên du thủ du thực này thường xuyên đi ăn hiếp mấy đứa con nít, hay là đi lợi dụng sờ mó vợ người ta.
Tuy hắn là một tên có vẻ bất cần đời như vậy, nhưng cũng biết người nào có thể trêu chọc, người nào không.
Cho nên mỗi lần hắn đều chọn những goá phụ đơn thân, hoặc những người trong nhà không có đàn ông khoẻ mạnh.
Cũng đúng là vì hắn có chút khôn vặt, cho nên nhiều năm như vậy, hắn vẫn an ổn ở trong thôn.
Hắn cũng biết là đắc tội với người nào có chút bản lĩnh, thì về sau hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện còn sinh sống ở thôn Hòa Sơn này.
Lại Đầu bực bội đạp cái ghế dựa bên chân một chút, sau khi hắn nhìn thấy nhà Thẩm Mộ Quân được người nhà giáo sư nào đó tặng đồ, liền vẫn luôn ôm tâm tư trộm một mẻ ở nhà Thẩm Mộ Quân.
Bất quá trong thời gian đó, nhà Thẩm Mộ Quân vẫn luôn có người ở, hắn chưa tìm được cơ hội thích hợp để ra tay.
Sau lại tuy rằng hắn vẫn luôn nhớ thương đồ vật trong nhà Thẩm Mộ Quân, nhưng trong xương cốt hắn lại mạc danh vô cùng khiếp sợ cái người Thẩm Mộ Quân này.
Rõ ràng hiện tại Thẩm Mộ Quân đã tàn phế, nhưng mà hắn mãi không quên được, năm đó Thẩm Mộ Quân một tay ấn đầu của hắn, hung hăng đá vào trên bụng hắn vô cùng tàn nhẫn.
Cho nên thời gian trước đây, tuy Lại Đầu nhớ thương đồ vật nhà Thẩm Mộ Quân, nhưng cũng là có tâm tà chứ không có gan tặc.
Cứ như vậy, mãi cho đến hôm nay.
Khi Lại Đầu ghé vào trên cửa sổ chiếc xe jeep kia, đã thấy trên xe jeep để kẹo sữa, sữa mạch nha, đồ hộp, cùng với thịt khô, lúc ấy hắn cũng giống như mấy đứa nhóc chung quanh, hận không thể trực tiếp đập cửa sổ xe chui vào.
Nhưng mà hắn không dám, mấy đứa nhóc bướng bỉnh chung quanh cũng không dám.
Bởi vì xe này là xe của quân nhân, bọn họ không có cái lá gan đi trêu chọc quân nhân.
Thế nhưng sau đó Lại Đầu lại nghe người ta nói, mấy thứ trên xe này đều là đưa đến nhà Thẩm Mộ Quân, hơn nữa nghe ý người trong thôn, hình như cả nhà Thẩm Mộ Quân phải đi tỉnh một thời gian.
Lúc ấy đôi mắt Lại Đầu liền đỏ, nghĩ đêm nay nhất định phải trộm mấy thứ ra, bằng không đêm nay hắn phải thèm đến ngủ không được.
Lại sau đó, liền có chuyện Lại Đầu chạy đến nhà Thẩm Mộ Quân trộm đồ.
Hắn vốn tưởng rằng đêm nay hắn nhất định có thể sa chĩnh gạo, sau đó vui vẻ ăn uống thả cửa một trận.
Nhưng mà Lại Đầu không nghĩ tới chính là, kẹo sữa, thịt khô, sữa mạch nha, gạo, mì sợi,...!trong tưởng tưởng không thấy đâu cả.
Hiện giờ ngay trước mắt Lại Đầu, chỉ có vài món quần áo mùa đông cũ nát, hai bộ chăn mụn vá chồng mụn vá, cùng với mấy cái bàn ghế......
Lại Đầu không thể tin đây là sự thật, vội vàng phẫn nộ chạy vào nhà bếp.
Trong khoảng thời gian này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, cả nhà Thẩm Mộ Quân thật sự sống không tồi.
Cái thân thể bệnh ưỡng ưỡng của Thẩm Mộ Quân đã tốt lên rất nhiều, hai đứa nhỏ gầy như hai con khỉ con cũng rõ ràng béo lên không ít, đặc biệt là người phụ nữ Lý Khanh Khanh kia, vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt cô ta bỗng nhiên được chữa khỏi, để lộ ngũ quan xinh đẹp và làn da trắng mịn, cả người vốn thoạt nhìn uể oải không phấn chấn thì hiện tại bừng bừng như mang theo lửa, dáng người trước trồi sau cong kia, vừa thấy là biết ăn không ít thứ bổ dưỡng mới được.
Nhưng khi Lại Đầu lật qua lật lại căn bếp nho nhỏ mấy lần, chỉ tìm được mấy trái dưa chuột, ngay cả một hạt gạo cũng không tìm được.
Lại Đầu không biết rằng, khi Lý Khanh Khanh đi có chút gấp gáp, cô liền một hơi hốt luôn cả lu gạo hay đồ đạc trên đó vào không gian luôn.
Đang lúc Lại Đầu còn định tiếp tục tìm kiếm, thì bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân sột sột soạt soạt.
Vị trí nhà Thẩm Mộ Quân tương đối hẻo lánh, ngày thường nơi này rất ít khi có người qua lại, huống chi hiện tại đã là đêm khuya.
Lại Đầu bị tiếng động bên ngoài làm cho hoảng sợ, vội vàng từ nhà bếp chạy ra ngoài, lật người trèo lên vách tường thấp của sân viện đi ra ngoài.
Mà trong nháy mắt hắn nhảy ra, trong viện lại có một người lén lút trèo vào.
Lại Đầu không thấy rõ lắm diện mạo người nọ, lo lắng một lát người nọ ra tới, bọn họ sẽ đụng mặt nhau, nên Lại Đầu không dám ở lại đây nữa, liền xoay người hoàn toàn biến mất vào bóng đêm.
Khi Lại Đầu mới vừa đi không bao lâu, trong căn nhà tranh cũ nát liền truyền đến một loạt tiếng mắng.
"Mẹ nó, thật con mẹ nó, thứ gì cũng không có, thật là con mẹ nó!"
Khi ở căn nhà tranh của Thẩm Mộ Quân đang phá lệ náo nhiệt, thì nữ chủ nhân Lý Khanh Khanh lại hoàn toàn không biết gì cả, lúc này cô đang ôm ngủ Thẩm Nhạc Hương từ trên xe xuống đất.
Khi Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo mới vừa ngồi lên trên xe jeep, hai đứa nhỏ đều đầy mặt hưng phấn, vẫn luôn ghé mặt vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Sau đó ngồi xe suốt vài tiếng đồng hồ, tinh lực của hai đứa nhóc liền không đủ.
Cả hai đứa đều mỏi mệt ngã vào trong lòng Lý Khanh Khanh, chỉ chốc lát sau liền hiu hiu ngủ rồi.
Trước khi Tôn Diệu Thành an bài Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật, đã nhờ một người quen quan hệ không tồi, mượn một chỗ nghỉ trong khuôn viên bệnh viện quân khu.
Vốn dĩ hắn muốn sắp xếp cho ba mẹ con Lý Khanh Khanh ở nhà khách gần đó, nhưng nghĩ đến sau khi Thẩm Mộ Quân làm giải phẫu xong, chỉ sợ còn phải ở lại bệnh viện quan sát một thời gian.
Bên cạnh Lý Khanh Khanh còn mang theo hai đứa con, nếu cứ ở nhà khách thì thấy thế nào cũng không tiện.
Lại còn một chuyện nữa, trong lúc nằm viện, ắt hẳn Thẩm Mộ Quân sẽ cần được bồi dưỡng rất nhiều, nên nếu có một chỗ ở thích hợp, Lý Khanh Khanh còn có thể làm chút món ngon bổ dưỡng cho hắn.
Cuộc giải phẫu của Thẩm Mộ Quân là vào buổi trưa hai ngày sau, vì ca phẫu thuật này tương đối phức tạp, ngoại trừ Lâm Đông Di ra, còn có một bác sĩ khác.
Vị bác sĩ này cũng là người quen cũ của bọn họ, năm đó khi Thẩm Mộ Quân, Tôn Diệu Thành vừa mới vào bộ đội, vị bác sĩ này vẫn còn là một bác sĩ thực tập trẻ.
Không thể nghĩ được sau bấy nhiêu năm, vị bác sĩ thực tập trẻ ngay cả cầm kim tiêm cũng run run ngày nào, hiện giờ cũng đã trưởng thành thành một bác sĩ rất lợi hại rồi.
Chỗ ở mà Tôn Diệu Thành an bài là một căn ký túc xá trong bệnh viện quân khu.
Chủ nhân căn hộ này là bác sĩ trưởng khoa khoa phụ sản họ Nhậm.
Căn phòng này được phân cho bác sĩ Vương từ khi bà vẫn là một nữ bác sĩ trẻ độc thân.
Sau khi bà cùng chồng bà kết hôn, bà liền dọn qua chỗ của chồng ở.
Cho nên từ sau đó, căn phòng này vẫn luôn để không, nghe nói Tôn Diệu Thành muốn tìm phòng cho bạn thân ở tạm, bác sĩ Vương liền không chút do dự đem phòng cho hắn mượn.
Nói đến cái này cũng phải nói rõ, kỳ thật bác sĩ Vương cùng mẹ Tôn Diệu Thành vẫn có chút quan hệ thân thích họ hàng xa, hơn nữa đối với một quân nhân như Tôn Diệu Thành, bác sĩ Vương mới vô cùng an tâm cho bọn họ mượn phòng.
Khi mấy người Lý Khanh Khanh đến chỗ phòng ở kia thì đã gần 12 giờ đêm rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70, truyện Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 , đọc truyện Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 full , Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 full , Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70 chương mới