Khi Tạ Ninh về lớp, vừa ngồi xuống thì Hạ Dương đã đưa vở ghi chép qua.
"Tạ Ninh cầm lấy chép đi. Tớ đã chép hết lại kiến thức của lớp vừa rồi."
Tạ Ninh nhìn Hạ Dương một cách cảm kích, đôi mắt đen đầy chân thành: "Cảm ơn."
Hạ Dương đỏ mặt, gãi đầu nói: "Khách sáo cái gì, he he."
Tạ Ninh cẩn thận chăm chú nghe giảng các lớp buổi chiều, so sánh với lớp vật lý có thể nói là gió yên biển lặng.
Tan học, Tạ Ninh dẫm lên ánh chiều tà đang dần xuống núi ra cổng.
Nhưng nhìn quanh một vòng hồi lâu cũng không nhìn thấy chiếc xe xa xỉ không có tay nắm của Tạ gia đâu.
Tạ Ninh nhìn chằm chằm xung quanh xác nhận lần nữa.
Xe đón cậu quả thật không có tới.
Không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Chuyển ba lo từ phía sau lưng đến trước ngực, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Ấn vào màn hình, có vài cuộc gọi nhỡ với biểu tượng màu đỏ hiện lên.
Tạ Ninh có chút vụng về sử dụng di động, ngón tay trắng nõn chạm trên màn hình rồi lâu mới gọi lại được cho đối phương.
Chuông điện thoại từ ống nghe truyền tới, vang lên vài tiếng đã có người bắt.
"Xin lỗi tiểu thiếu gia, xe ở trên đường bị người ta tông đuôi, tôi còn đang đợi cảnh sát xử lý, khả năng hôm nay không có khả năng đón cậu."
Âm thanh nghẹn ngào từ đầu kia điện thoại truyền đến.
Có nhiều tạp âm còn có tiếng chửi rủa. Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hỗn loạn bên kia.
Tạ Ninh vừa nhấp môi dưới hỏi: "Vậy chú có bị thương không?"
Không biết đầu bên kia làm sao, trầm mặc một chút, sau đó âm thanh vang lên lần nữa.
"Không có, cảm ơn tiểu thiếu gia quan tâm."
Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra, "Vậy chú ở bên kia chậm rãi xử lý đi, cháu tự mình trở về."
Cúp máy, Tạ Ninh kéo lại cặp sách, dự định đi ra đường lớn để bắt taxi.
"Ninh ca!"
Âm thanh thanh thuý của thiếu niên vang lên cách đó không xa.
Tạ Ninh nghe âm thanh quay đầu chỉ thấy Tạ Mộc Bạch ngồi trên một chiếc xe giá cả không rẻ hướng cậu vẫy tay.
"Ninh ca, hôm nay không ai tới đón sao?"
Tạ Mộc Bạch cười nhìn Tạ Ninh, trong giọng nói không che lấp được vui sướng khi người gặp hoạ.
Hắn lên xe thì nghe tài xế nói xe đón Tạ Ninh bị một tên say rượu tông đuôi, còn quát tháo đụng phải một xe khác, tạo thành sự cố giao thông không nhỏ.
Nhưng mà đi đến chỗ ngoặt, lại nghênh đón một đám người đang tới.
Đám người này mặc đồng phục lỏng lẻo, không phải Dư Hải cao trung mà là cách hai con phố bên Nam Cao.
Tạ Ninh vội vàng cúi đầu đi qua.
Nhưng bị chặn lại, đám người đè lên bả vai cậu.
Tạ Ninh nhíu mày dự định chạy.
Ai ngờ lại bị người đối diện xách như gà con, xách tới ngõ cụt.
Tạ Ninh bị buộc dựa đến góc tường, cảnh giác nhìn đối phương. Mấy người kia cao to, có Alpha, có Beta, kiểu tóc cực kỳ khoa trương, cùng hình tượng của nguyên thân ban đầu giống nhau.
"Bạn học nhỏ đừng sợ." Tên cầm đầu lưu manh mở miệng. "Đem tiền cho ca ca thì liền được thả."
Nói với còn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh.
Tạ Ninh cảm thấy ghê tởm. Đối diện người đông thế mạnh, cậu không chạy được.
Nhưng nghe đối phương đòi tiền, khuôn mặt xinh đẹp của cậu liền nhíu lại.
Đời trước khi đi học cậu cũng không phải chưa từng bị giựt tiền. Nhưng lúc đó cậu nghèo, chỉ có 100 tệ một ngày khi đi dọn gạch ở công trường.
Lúc đó, ai dám đòi tiền cậu thì cậu dám liều mạng với họ.
Nhưng hiện tạ tình huống không giống. Đối diện với Alpha thì Omega chính là quần thể yếu thế, đánh nhau chưa nói đến hình thể, tính về số lượng thì Tạ Ninh cũng chỉ có thể bị đè trên đất mà bị đánh.
Tạ Ninh bĩu môi, nhận mệnh lấy tiểu vịt vàng.
Vịt vịt, ba ba thực xin lỗi con.
"..."
Tạ Ninh ở trong túi sờ túi sờ lui nhưng không sờ được ví tiểu vịt vàng.
Đối diện cho rằng Tạ Ninh kéo dài thời gian, nâng cao âm lượng, hung ác nói:
"Làm gì đó, nhanh lên!"
Tạ Ninh bị doạ cả người run lên, đầu tóc xù xù cũng run rẩy theo.
Cậu nhớ rồi.
Giữa trưa nay, khi đi đến cửa hàng mua nước, cậu trở về lớp thì đem vịt vàng bỏ vào hộc bàn.
Hiện tại đừng nói là đưa tiền cho lưu manh thoát thân, tiền gọi xe về cũng không có.
Thứ quý giá duy nhất trong balo là phiếu cơm.
Thấy mấy người đối diện bộ dạng không kiên nhẫn, giây tiếp theo liền cho mình một nắm đấm.
Tạ ninh thăm dò hỏi: "Đại ca, các người muốn bao nhiêu?"
Tạ Ninh ngẩng mặt dò hỏi, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ khiến cậu nhìn nhu hoà hơn.
Tên cầm đầu cười đáng khinh, nghe thấy tiếng cười Tạ Ninh cảm thấy da đầu tê dại.
"Đưa vài trăm thì ca ca sẽ cho nhóc đi."
Ca ca, ca ca cái con khỉ mốc!
Tạ Ninh treo trên mặt nụ cười nhưng nội tâm kháng cự nói: