TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Anh nhìn mấy chiếc bánh bao đang đựng trong túi, bị chọc giận tới mức bật cười.
Nghĩ đến đây, Cố Thâm liền quay sang lườm cô nói: "Lần sau không cần phải mua bữa sáng cho tôi đâu, tôi có thể tự mua bữa sáng cho mình được."
"Ừ."
Ôn Noãn nhìn theo bóng lưng của anh, cô lén nở một nụ cười rạng rỡ.
Làm sao lại có thể có một người vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nhưng lại có chút gì đó rất dễ thương như vậy.
Cô bật cười rồi khẽ lắc đầu, trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy vui hơn trước rất nhiều.
Nói thật, cô cảm thấy Cố Thâm của hiện tại nhìn dễ thương hơn rất nhiều so với nhân vật nam chính Cố Thâm trong tiểu thuyết.
Và cô thậm chí còn nghĩ tác giả của bộ truyện đó thực sự không hiểu hết về con người thật của Cố Thâm, nên cách tác giả viết và miêu tả Cố Thâm mới quá sơ sài và mông lung như vậy.
Khi bạn càng trở nên thân thiết với người này, bạn mới có thể phát hiện ra điểm đặc biệt của anh ấy.
Ôn Noãn không hề biết, ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy, Cố Thâm cũng đang nở một nụ cười rạng rỡ.
Từng tia nắng ban mai dõi theo những bước chân của hai người, và đã tạo nên một bức tranh tươi đẹp về tuổi thanh xuân.
Cố Thâm quay sang nhìn cô nói: "Tâm trạng của cậu ngày hôm nay có vẻ rất tốt?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu, cô bật cười hỏi: "Thật à, có thể nhìn rõ như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tay của Cố Thâm khẽ chỉ vào nụ cười rạng rỡ trên khóe môi của cô, anh thành thật trả lời: "Nhìn thấy rất rõ."
Ôn Noãn: "..."
Ôn Noãn bật cười, cô không quan tâm hay là giải thích thêm về điều này bởi vì nó đã hiện rất rõ trên khuôn mặt của cô.
"Tôi sẽ chuyển đến ở trong ký túc xá, bởi vì chuyện này nên bây giờ tôi đang cảm thấy rất vui." Ôn Noãn cũng không có ý định che giấu, cô quyết định sẽ nói thẳng với Cố Thâm.
Bởi vì cô nghĩ chuyện này không sớm thì muộn rồi anh cũng sẽ biết.
Cố Thâm có vẻ rất ngạc nhiên, một lúc sau anh mới lên tiếng hỏi cô: "Thế từ này về sau hai người chúng ta không thể cùng nhau đi tới trường được nữa."
Ôn Noãn khẽ dừng lại, cô khẽ nhắm mặt lại rồi mở mắt ra, từ từ quan sát thật kỹ con đường này.
Con đường được trải đầy bằng những chiếc lá, ngẩng đầu lên cao có thể nhìn thấy những tán cây xanh tươi tốt, nhưng nếu quan sát kĩ bạn còn phát hiện ra những dấu tích năm tháng trên những thân cây già cỗi.
Cô khẽ mím chặt khóe môi: "Tại vì tôi cảm thấy nếu chuyển đến sống ở ký túc xá sẽ thuận tiện hơn."
Cố Thâm đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.
"Cậu định chuyển đến ở ký túc xá vào học kỳ sau à?"
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ kiểm tra cuối kì.
Ôn Noãn khẽ lắc đầu: "Chắc là ngày hôm nay luôn, sau khi tan học tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc rồi sẽ ngay lập tức chuyển đến sống ở ký túc xá."
"Tại sao lại gấp như vậy?"
"Ừ."
Cố Thâm im lặng nhìn cô một lúc rất lâu, nhưng sau đó anh giữ im lặng và không hề hỏi cô thêm bất kỳ điều gì.
Suốt dọc đường, cả hai người đều giữ im lặng, lúc bước vào cổng trường, cả hai người mới chào tạm biệt nhau, rồi mỗi người đi về phía lớp học của mình.
...
Việc đầu tiên mà Ôn Noãn làm khi đến trường chính là cô phải đi lên văn phòng để tìm và nói chuyện với Trương Mẫn, cô đã đưa cho cô ấy lá đơn xin chuyển đến ở trong ký túc xá.
Trương Mẫn nhìn cái tên được ký trong tờ đơn, sau khi xác nhận được đây đúng thực là chữ ký của mẹ cô, bà ấy có hơi ngạc nhiên rồi quay sang nhìn Ôn Noãn, dịu dàng hỏi: "Ôn Noãn, em định lúc nào sẽ chuyển đến ở trong ký túc xá?"
"Càng sớm càng tốt." Cô đứng trước bàn làm việc, nhìn Trương Mẫn hỏi: "Trương lão sư, ngay ngày hôm nay có được không ạ?"
Nghe thấy vậy, Trương Mẫn liền bật cười nói: "Chắc là được, để tí nữa cô đi sang hỏi quản lý bên khu ký túc xá xem còn phòng nào chưa đủ người ở thì cô sẽ sắp xếp cho em vào đấy ở."
"Vâng, em cảm ơn cô."
Trương Mẫn khẽ gật đầu, nhìn cô nói: "Sắp đến giờ vào lớp rồi, em cứ đi về lớp học trước đi.
Ừ, ở phía trước cửa văn phòng có bảng ghi nội quy và quy định trong khi ở ký túc xá, em nhớ phải đọc qua và tránh không vi phạm nhé."
"Vâng."
Sau khi Vương Giaii biết được chuyện Ôn Noãn sẽ chuyển đến sống tại ký túc xá, cô ấy hét ầm lên và vui vẻ nói mình sẽ chuyển đến ký túc xá cùng với cô.
Ôn Noãn nhìn cô ấy nói: "Liệu bố mẹ cậu có cho phép cậu đến đấy ở không?"
Vương Giai nghe thấy vậy liền bĩu môi, dáng vẻ ỉu xìu nói: "Chắc chắn là không đồng ý rồi."
Cô ấy là con gái một trong nhà, mới chỉ không về nhà có 2 ngày mà bố mẹ cô ấy đã làm loạn lên rồi, chứ đừng nhắc đến cái việc chỉ có cuối tuần mới được về nhà thăm bố mẹ, không cần hỏi thì cô ấy cũng biết bố mẹ của cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
Ôn Noãn vỗ vai an ủi cô ấy, dịu dàng nói: "Nếu có lựa chọn khác, hoặc không phải vì một vài nguyên nhân ngoài ý muốn, thì tất cả mọi người ai cũng đều thích sống trong nhà của mình hơn."
"Cũng đúng."
Vương Giaii lo lắng nhìn cô, hỏi: "Thế còn cậu, Noãn Noãn, tại sao cậu không muốn sống ở trong nhà tiếp?"
Ôn Noãn khẽ mím môi lại, từ tốn nói: "Câu nói đó chỉ mang tính tương đối mà thôi, đối với trường hợp của tớ thì nên ở trong ký túc xá sẽ tốt hơn."
Thực ra mà nói, cô muốn dọn ra ngoài ở riêng.
Nhưng với tình hình hiện tại, điều đó là chuyện không thể, nếu muốn dọn ra ở riêng thì cô phải đi thuê nhà trọ, mà trong tay cô thì không có quá nhiều tiền.
Đương nhiên là cô sẽ không đụng vào số tiền tiết kiệm và dành dụm của nguyên chủ, nếu chỉ dựa vào số tiền hiện tại cô đang có thì cô thậm chí còn không trả đủ số tiền thuê nhà trong một tháng chứ đừng nói đến mấy chuyện khác, mà chắc chắn cha mẹ Ôn và đặc biệt là mẹ Ôn sẽ không bao giờ đồng ý cho cô làm vậy.
Vương Giaii do dự, rõ ràng cô ấy muốn nói mấy lời an ủi cô, nhưng lại nghĩ dù có nói ra bất cứ điều gì thì cũng đều vô dụng.
Bởi vì Ôn Noãn sẽ không cần đến mấy điều đó.
**
Thời gian của buổi học trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời gần lặn thì Ôn Noãn mới về đến nhà, cô vội vàng đi lên phòng để thu dọn đồ đạc rồi ngay lập tức rời đi.
Cũng may là không có Ôn Nhan và mẹ Ôn ở nhà, nên tất cả mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ và thuận lợi.
Những món đồ mà Ôn Noãn đem theo cũng không nhiều, mà thực ra kể từ khi nguyên chủ đến đây sinh sống, mẹ Ôn cũng chưa từng mua tặng cho cô ấy bất kỳ món đồ gì.
Ngoại trừ hai bộ quần áo ra, còn những món đồ khác đều do ba Ôn mua hoặc nguyên chủ tự bỏ tiền túi ra mua.
Tất cả những món đồ đó Ôn Noãn đều không mang đi theo, cô chỉ cầm theo mấy bộ đồ đồng phục của mình và mấy quyển sách, thậm chí ngay cả chăn bông và gối cô cũng đều để lại.
Cô muốn mình tự bỏ tiền để mua những món đồ đó, cũng may bây giờ đang là mùa hè nên những món đồ cần phải mua cũng không nhiều.
Đồ đạc cô mang theo đều được để trong vali và một chiếc túi.
Thu dọn xong, cô cầm theo hành lý rồi rời đi.
Trước khi rời đi, Ôn Noãn không hề mong muốn nhìn thấy ai hoặc có ai nhìn thấy cảnh này cả.
Nhưng khi cô nhìn thấy có một cậu thiếu niên đang đứng chờ trước cửa nhà, đương nhiên lúc đó cô đã rất bất ngờ.
"Cố Thâm, tại sao cậu lại ở đây?"
Cố Thâm nhíu mày, nhìn mấy món đồ cô đang cầm theo: "Chỉ có từng này đồ thôi sao?"
Ôn Noãn bật cười nói: "Thực ra thì tôi cũng không có nhiều đồ lắm, với lại tôi cũng chỉ chuyển đến sống trong ký túc xá, nếu thiếu thứ gì thì tôi có thể quay về nhà lấy được mà."
Cố Thâm đương nhiên sẽ không tin mấy lời nói này của cô.
Anh chỉ ừ một tiếng, rồi đưa tay ra giúp cô cầm mấy món đồ kia.
"Để tôi tự cầm." Ôn Noãn ngay lập tức từ chối.
Cô đương nhiên biết rất rõ mình và Cố Thâm cũng chưa thân thiết tới mức độ đó.
Cố Thâm nhìn cô chằm chằm, anh dùng một ít lực ở tay là có thể giành được mấy món đồ trong tay Ôn Noãn, chỉ cần dùng một tay là anh có thể xách cả vali lẫn chiếc túi kia lên, anh đi về phía trước mấy bước thì dừng lại, quay lại nhìn cô lạnh lùng nói: "Đừng có cứng đầu như vậy?"
Con gái nhiều khi đừng có cố tỏ ra mình mạnh mẽ, bởi vì nhiều khi làm vậy sẽ tự biến mình trở thành người bị thiệt thòi.
Không biết lý do vì sao, sau khi nghe được câu nói này của Cố Thâm, đột nhiên cô lại không nhịn được cười.
Nếu cô không phải là người mạnh mẽ, thì chắc chắn cô bây giờ đã chết chìm trong những lời chỉ trích và mắng mỏ của các bạn học.
"Để tôi cầm chiếc túi này đi, chiếc túi này cũng không quá nặng."
Thấy đã đi qua con dốc mà anh nhìn thấy con đường trước mặt cũng khá bằng phẳng, lúc này Cố Thâm mới đưa chiếc túi kia cho Ôn Noãn cầm.
Cả hai người cùng nhau bước vào trường, mà trong tay của cả hai đều cầm theo đồ đạc.
Bây giờ đã là buổi tối nên trong trường cũng không có quá nhiều học sinh, giờ này hầu hết các học sinh ngoại trú đã ra về, trong trường bây giờ chỉ còn những học sinh học nội trú nhưng hầu hết mọi người đang ngồi trong ký túc xá để tự học.
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại, truyện Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại , đọc truyện Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại full , Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại full , Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại chương mới