TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lều trại mà Cố Tinh Thần vất vả lắm mới đắp xong, bây giờ đã trở thành một đống cỏ khô bùi nhùi rơi đầy đất, nát tan tành.
Vừa rồi cậu chỉ đắp cỏ khô lên thôi, bây giờ đống cỏ khô rơi lỏng hết, muốn tiếp tục xài thì phải bện chúng lại, vừa tốn thời gian vừa tốn công sức mà không chắc chắn có thể bện được hay không nữa.
"Đây là người làm hay tự nó như vậy nhỉ?"
Cù Linh xoay đầu hỏi Cố Tinh Thần.
Cố Tinh Thần nhíu mi, lúc nãy cậu đắp rất kín kẽ, nơi này lại không có gió, tại sao có thể tự rớt xuống được?
Cho nên, đây là do trong ba người có người cố tình làm ra sao?
Cậu cảm thấy không thể nào, đầu tiên do tiết mục này là tiết mục phát sóng trực tiếp nên nhất định sẽ không có người ngốc đến mức đi giở trò trước mặt cư dân mạng, nếu vậy thì sẽ bị cư dân mạng mắng chết.
Bọn họ vây quanh lều trại, bên kia đã có người trở lại, sau đó đột nhiên có một người chạy tới khom lưng với Cố Tinh Thần.
"Xin lỗi, xin lỗi, anh Tinh Thần, là do tôi muốn nhìn anh đắp lều trại như thế nào, ai ngờ lại không cẩn thận làm rớt cỏ xuống hết rồi." Tưởng Thư Dục không ngừng cúi đầu xin lỗi, nhìn có vẻ cực kỳ hối lỗi: "Tôi tôi tôi, tôi tới để hỗ trợ anh, anh kêu tôi làm cái gì cũng được."
Lê Chính Phi cũng đi tới, anh ta ngượng ngừng nói: "Vừa rồi chúng tôi đắp thế nào cũng không đắp được nên Thư Dục muốn đến đây để học hỏi thử xem, kết quả không cẩn thận làm hư mất, thật ngại quá."
Cố Tinh Thần lạnh nhạt nói: "Vậy tại sao lúc nãy thấy chúng tôi lại không nói?"
"Lúc nãy chúng tôi không tìm được thứ gì, anh Ngô nói để chúng tôi về đắp lều trại trước, còn anh ấy đi tìm thức ăn, nếu không thì buổi tối chúng tôi sẽ không có nơi tránh gió." Tưởng Thư Dục lại khom lưng lần nữa: "Xin lỗi, anh Cố.
Cỏ khô rớt xuống là lỏng ra liền, tôi tôi..."
Cố Tinh Thần và Cù Linh nhìn nhau, lý do của Tưởng Thư Dục quá đầy đủ không kẻ hở nên bọn họ cũng không thể nói gì được.
Ngô Nhất Nam từ bên kia trở về thấy một đám người tụ lại một chỗ thì hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, khi biết được Tưởng Thư Dục làm hỏng lều trại, hắn ta không mặn không nhạt nói hai ba câu với Tưởng Thư Dục trước, tiếp đó lại nói: "Tinh Thần, chuyện này là Thư Dục không đúng, đáng lẽ phải chờ mọi người trở về thì mới đi qua xin chỉ cách làm mới đúng.
Nhưng Thư Dục cũng biết sai rồi, cậu cũng đừng tức giận so đo với con nít làm gì, rộng lượng một chút đi.
Câu xem, chúng tôi còn chưa tìm được thức ăn nhưng chúng tôi vẫn tình nguyện chịu trách nhiệm này, cậu cứ việc nói, chúng tôi sẽ hỗ trợ."
Ngô Nhất Nam vừa nói lời này xong, Cố Tinh Thần bị hắn ta chọc giận đến tức cười, câu nói mang ý trả đũa không ít ha, nói bóng nói gió đều nói là cậu sai, hẳn là cậu không nên tính oán chi li với Tưởng Thư Dục.
"Ngô Nhất Nam cậu tốt nhất đừng nói chuyện nữa, cậu nói câu nào là câu đó làm tôi lên cơn liền, không biết nói chuyện thì câm cái mỏ lại đi." Cù Linh tức giận đứng che ở trước mặt Cố Tinh Thần: "Tổ đạo diễn đã nói qua, tổ nào thì tự mà đi lo cho tổ đó, mấy người xem thường chúng tôi hay gì? Trước không nói đến việc phân tổ không công bằng, sau đó tới tìm chúng tôi đòi thức ăn cũng không tính đi, đã vậy còn làm hỏng lều trại của chúng tôi, ba người các người cảm thấy bản thân mình hay lắm rồi à?"
Cù Linh cười khẽ một tiếng, dù là ai đi nữa cũng đều nghe ra được cô đang trào phúng.
"Được rồi, chúng tôi cũng không dám nhờ các người đụng tay đụng chân làm chi.
Chúng tôi không cần hỗ trợ, cũng xin các người đừng có tới cản trở chúng tôi mà không giúp ích được gì, sức khỏe tôi yếu ớt lắm, nếu buổi tối có bị cảm lạnh mà bị bệnh thì tiền thuốc men chia đều hết cho ba người các người là được."
Cù Linh đảo mắt qua lại trên người Ngô Nhất Nam và Tưởng Thư Dục, hai người này không dám đối mặt với cô, Lê Chính Phi cũng thấy không còn mặt mũi nào.
Sau khi xin lỗi xong thì anh ta lôi kéo hai người còn lại về bên kia, sau đó lại đi ra ngoài lần nữa.
Bọn họ còn chưa tìm được thức ăn đâu.
Trong lòng Cố Tinh Thần còn nghẹn một bụng lửa chưa được hả giận thì Cù Linh đã mắng người ta đến mức bỏ chạy rồi, làm cho cậu cứ bị nửa vời nên vẫn còn thấy khó chịu.
Cậu còn muốn dỗi trở về đó, đáng tiếc sức chiến đấu của chị Linh quá mạnh nên làm cho cậu không có cơ hội nào.
"Chị Linh, lần sau có xảy ra việc này thì cứ để cho em tới đi, em không sợ bị bôi đen." Cố Tinh Thần đi đến bên cạnh Cù Linh, cậu hạ giọng chỉ có hai người nghe được rồi nói.
Cù Linh mỉm cười: "Không sao cả, chị không có nhiệt độ gì, hắc hồng cũng là hồng mà."
Hai người nhìn nhau rồi phụt cười ha hả.
Kiều Mộng Tâm thấy hai người bỗng nhiên cười to, cô ta bảo bảo tò mò thò đầu ra.
Cù Linh nhẹ nhàng gõ đầu cô ta: "Qua một bên ngồi nghỉ ngơi đi, đừng đứng ở giữa chắn đường."
Bạn đang đọc bộ truyện Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng, truyện Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng , đọc truyện Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng full , Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng full , Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng chương mới