Lâm vào tình cảnh khó khăn, Hàn Phi vẫn luôn giữ cho mình một sự bình tĩnh, mang thương hiệu trợ lý cao cấp như mọi ngày.
Hàn Phi: "Cái này... Sở tổng..."
Sở Kỳ thâm trầm nhìn Hàn Phi: "..."
Hàn Phi: "..."
Sở tổng a, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ như vậy làm gì, tôi cũng đang ra sức liên lạc với Diệp tiểu thư đây.
"Diệp tiểu thư cô ấy, chắc là đang bận việc gì đó. Tôi sẽ tiếp tục gọi lại xem sao."
Nói dứt câu, Hàn Phi vội quay lưng thử kết nối cho Vịnh Thanh lần nữa, không dám ngơi nghỉ cũng không dám quay lưng lại, vì anh sợ phải đối mặt với người nào đó.
Có điều, cuộc gọi tiếp theo của Hàn Phi kết quả thu lại chính là... vẫn không nghe máy.
Thế này là thế nào đây, quá là kinh khủng, mình không muốn bị trừ thưởng, tăng ca hoặc là trừ lương đâu đó.
Sở Kỳ bắt đầu đứng dậy, đi về hướng của Hàn Phi, với tâm thế đầy nguy hiểm.
Hàn Phi: "..."
Hàn Phi căng thẳng đến độ, không dám thở mạnh.
Vào những lúc như thế này, ước gì có ai thay thế mình đứng ở đây.
Thời điểm hiện tại, thứ mình cần nhất chính là thuật dịch chuyển a.
Nhưng rất tiếc, thế giới này không thuộc về tu chân giới, cho nên nha, việc bất khả thi như vậy, chẳng thể nào diễn ra nổi.
Hàn Phi sợ đến giọng cũng bắt đầu thay đổi, vừa run run, vừa cố gắng tìm đường lui.
Hàn Phi: "Sở tổng, ngài... ngài... đừng gấp... tôi... sẽ... sẽ...sẽ gọi được cho Diệp tiểu thư."
Ôi... Hàn Phi cũng tự nhận ra, bản thân mình đang sợ vị Sở tổng ác ma kia đến lạc giọng.
Bình thường, nếu biểu hiện sự sợ hãi ngài ấy quá mức rõ ràng, cũng là một điều không tốt.
Sở tổng rất ghét những người có sức chịu đựng quá kém, vì thế trước đó, cũng có vài trường hợp bị đuổi việc là lí do này.
Hàn Phi cố gắng trấn tĩnh tinh thần, định nói vài lời dễ nghe, để làm giảm tính ác ma của ai kia trỗi dậy.
Mới vừa mở miệng, thì bị vị Sở tổng cao quý kia cướp lời.
"Tôi sẽ tự mình gọi."
"Vâng thưa Sở tổng... a dạ thưa Sở tổng, ngài tự mình gọi sao..."
"Có vấn đề?"
Hàn Phi lắc đầu lia lịa, thể hiện không có vấn đề, hoàn toàn đồng ý.
Đây được xem là một điều hiếm lạ hay không!
Sở tổng tự chủ động gọi cho Diệp tiểu thư? Rồi sẽ ổn chứ, có khi... lại là một diễn biến khác chăng.
Hàn Phi phản ứng tự nhiên nhìn ra bên ngoài xem có đang mưa hay không... Sở tổng hôm nay quá kì lạ.
Tốt thôi, hôm nay đã tối, mình không dự định sẽ đi ra ngoài làm gì.
Nên là bên ngoài có mưa to đến đâu, cũng chẳng liên quan đến mình. Sở tổng của tôi ơi... chuyện lạ, chuyện lạ.
Trong lúc Hàn Phi thả hồn vào những suy nghĩ của riêng mình, thì bị Sở Kỳ nhìn chăm chăm đến nổi cả gai ốc.
Hai người giữ tư thế và ánh nhìn đó với nhau, hơn năm phút trôi qua.
Hàn Phi bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Sở Kỳ: "Cậu không định đưa cho tôi hay sao?"
Hàn Phi: "... Sở tổng, tôi nên đưa cái gì cho ngài..."
Sở Kỳ vẫn tiếp tục lạnh nhạt mà nhìn Hàn Phi, ý ánh mắt Sở Kỳ đang thể hiện ra rằng, cậu biết rồi còn hỏi.
Hàn Phi cúi đầu suy nghĩ, hôm nay mình chưa hề giữ vật gì của Sở tổng mà, bây giờ muốn đưa, thì có gì để đưa.
Lén lút nhìn lên, dò xét sắc mặt của vị Sở tổng kia, thì chạm ngay ánh nhìn đầy băng lãnh, vô tình kèm luôn sự khó chịu đến cực hạn.
Khi nãy, không phải Sở tổng nói muốn tự gọi điện thoại cho Diệp tiểu thư sao!
Vậy không đi gọi điện đi, ở đây đòi lấy đồ vật gì từ mình chứ.
Ai da... đúng rồi chính là nó.
Sau bao hoang mang, cuối cùng Hàn Phi cũng biết được ý muốn của Sở tổng ác ma nha.
Hàn Phi: "Đây ạ, Sở tổng ngài cứ cầm lấy mà dùng thoải mái."
Sở Kỳ: "..."
Hàn Phi: "Sở tổng đừng ngại, hàng tháng đều được ngài thanh toán cho, hiện tại ngài sử dụng cũng không có vấn đề gì."
Sở Kỳ nhíu mày, thay đổi sắc mặt: "Tôi cần điện thoại của cậu để làm gì."
"..."
"Vậy xin hỏi Sở tổng ngài cần cái gì ạ."
Muốn gì thì nói luôn, cứ để người ăn kẻ ở phải suy đoán ý nghĩ, ai có thể nghĩ ra cho được.
Có ai không! Mau đến cứu giúp cho Hàn Phi tôi đi.
Tuy bên trong suy nghĩ đầy oán giận, nhưng tất nhiên bên ngoài, Hàn Phi vẫn giữ một nụ cười chuyên nghiệp.
"Thứ tôi muốn, chính là số điện thoại và các cách thức liên lạc với Diệp Vịnh Thanh."
"..."
Đúng rồi, tại sao mình lại quên đi chuyện này a.
Sở tổng ngài ấy chưa từng có số điện thoại của Diệp tiểu thư, cũng chưa bao giờ muốn liên lạc với cô ấy.
Đột nhiên hôm nay không những muốn tự mình gọi, còn muốn có số điện thoại và cách thức liên lạc trên mạng.
"Đứng ngây ra đó làm gì, mau cho tôi số điện thoại của cô ta."
"Ngài không cần lấy điện thoại của tôi gọi hay sao?"
"Điện thoại của tôi hư rồi?"
"Dạ không. Tôi không có ý đó."
Trước kia là ai nói "Tôi không cần phải lấy số cô ta, tôi liên lạc với cô ta là chuyện vô nghĩa,... " giờ thì thái độ.
Thôi đi, thôi đi ngài ấy là ông chủ, muốn như thế nào thì là như thế đi.
Hàn Phi nhanh chóng chuyển giao tất cả những cách có thể liên lạc với Vịnh Thanh cho Sở Kỳ.
Sở Kỳ hài lòng gật đầu, phất tay ra hiệu cho Hàn Phi có thể ra ngoài.