Vừa bước ra đến cửa khách sạn, tôi đã nhận được điện thoại của Lục Gia Ngôn.
“Alo? Anh gọi điện xong rồi hả?”
“Ừ, em về rồi à? Sao không đợi anh đưa em về?”
“Em thấy anh bận.”
“Được rồi, em về nhà thì nhắn tin cho anh.”
Dù không mở loa ngoài, nhưng tôi và Lục Trần đứng gần nhau nên chắc anh cũng nghe thấy.
Tôi nhìn về phía Lục Trần, anh đang mím chặt môi.
Tôi chợt nhận ra môi anh mỏng hơn so với người bình thường nhiều, lúc không cười thì trông có hơi lạnh lùng.
Giờ này trên đường không có nhiều người, chúng tôi sánh vai bước đi, không ai nói gì.
Lục Trần lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, hình như muốn hút, xoa xoa đầu thuốc rồi lại thôi, đút lại vào túi.
Anh bỗng nhiên mở miệng:
“Em rất thân với anh ta?”
“Ai cơ?”
Tôi bỗng nhiên phản ứng lại: “Lục Gia Ngôn?”
“Ừ.” Giọng anh rầu rĩ.
“Thân chứ.”
Tôi cười: “Sống bao nhiêu năm thì quen bấy nhiêu năm.”
Lông mày Lục Trần rõ ràng nhăn lại.
“Anh ấy là anh họ của em.”
Tôi nháy mắt với anh: “Anh đừng nói với ai nha, anh ấy tốt nghiệp trường cảnh sát xong vừa hay được phân về đơn vị của bố em, anh ấy giấu kín lắm, sợ người ta nghi ngờ anh ấy đi cửa sau.”
Lục Trần hơi ngạc nhiên, bỗng nhiên bật cười.
Rõ ràng là đêm hè, nhưng tôi lại như thấy được ánh nắng của tháng bảy, nóng bỏng và chói mắt.
“Ừ, anh không nói.”
20
Tôi không nghĩ hôm nay sẽ đi bộ về nhà nên khi chọn giày để phối với váy tôi đã chọn một đôi giày cao gót.
Đẹp thì đẹp, nhưng đi lại thì hơi khổ.
Tôi bình tĩnh nhìn qua mắt cá chân phải, có lẽ bị cọ rách da rồi.
Lục Trần cực kỳ tinh ý, tôi chỉ nhìn có thế thôi mà đã bị anh phát hiện.
Anh cố ý đi sang bên phải để nhìn mắt cá chân của tôi.
“Trật chân hả?”
“Không, chỉ bị rách da thôi.”
Anh hơi ngạc nhiên: “Bị cái gì cọ vào thế? Giày à?”
Nhìn thấy ánh mắt như ngầm thừa nhận của tôi, anh càng ngạc nhiên hơn, có lẽ trong thế giới của anh chưa từng có chuyện giày sẽ cọ rách da chân?
Anh cúi xuống, cởi giày ra kiểm tra vết thương giúp tôi, động tác tự nhiên khiến trong lòng tôi rung động.
“Rách một miếng nhỏ nhưng không chảy máu, phải khử trùng một chút.”
Anh đứng dậy: “Anh đi mua thuốc cho em.”
Anh vừa mới quay lưng đi về phía hiệu thuốc, nhưng đi được hai bước lại quay lại, ôm tôi lên.
Tôi không kịp phản ứng, hoảng loạn ôm lấy cổ anh.
Cơ thể anh nóng rực, như muốn thiêu đốt da thịt của tôi.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế đá bên lề đường.
“Giữa đường nhiều người đi lại nên hơi nguy hiểm, em ở đây đợi anh.”
Anh nói xong thì đi luôn, tôi nghiêng người thấy tai anh hơi đỏ.
Lục Trần… thật là mâu thuẫn.
Giây trước cảm thấy anh rất giỏi tán tỉnh, giây sau lại cảm thấy anh là trai thẳng.
Rốt cuộc đâu mới là thật đây?
21
Rất nhanh anh đã cho tôi đáp án.
Lục Trần cao hơn người bình thường nửa cái đầu, rất nổi bật giữa đám đông.
Sau khi cởi bỏ đồng phục cảnh sát, anh không còn nét ôn hòa của công việc, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Khuôn mặt anh sắc nét rõ ràng, kết hợp với đôi mắt đào hoa phần đuôi hơi cong, khi anh nhíu mày lại, trong sự lạnh lùng còn thêm vài phần quyến rũ.