Lục Trần vừa kéo tôi đến cửa thang máy, tôi lại vô tình nhìn thấy hai người đi từ bên phải đến.
Một người đẹp rạng rỡ ôm ấp thân mật với Tống Ngôn.
Mặt lạ lắm, không phải là người tôi từng gặp trước đây.
Thẩm mỹ của Tống Ngôn vẫn như trước không đổi.
Lục Trần vừa nhận được một cuộc điện thoại, đầu không ngoảnh lại.
Tống Ngôn lại nhìn thấy tôi, mặt hơi bối rối.
Ánh mắt tôi không dừng lại, dường như trong lòng tôi không có chút sóng gió.
Anh ta đã hoàn toàn rời khỏi cuộc đời tôi, không còn liên quan gì nữa.
Còn người bên cạnh nắm tay tôi mới là người khiến tôi vui, buồn và cười.
Nghĩ đến đây, tôi không tự chủ xoa nhẹ lòng bàn tay anh.
Advertisement
Lục Trần không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn theo bản năng siết chặt lấy tay tôi, ấm áp và kiên quyết.
33
Xe dừng trước cửa đồn cảnh sát, kẻ gây án bị anh cảnh sát trẻ đá mông đưa xuống.
Lục Trần hạ cửa sổ xe xuống: “Cậu đưa tội phạm vào trước, cô ấy đi theo tôi.”
Anh cảnh sát trẻ nhíu mày, hơi ngạc nhiên rồi lộ ra nụ cười khó hiểu.
Hai người họ đi ba bước đã biến mất trong cửa.
Lục Trần quay một vòng, tìm được một chỗ đỗ xe rồi lùi xe vào.
Tắt máy, anh mới tháo dây an toàn, nhìn tôi đang yên lặng nhìn anh ở ghế phụ.
Anh nhìn tôi một hồi, bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng, dường như muốn tôi hòa vào từng kẽ hở của thân thể anh.
Giọng của anh khàn khàn và trầm thấp, dường như còn mang theo chút oán trách: “Sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát, anh gọi cho em mười mấy cuộc.”
“Em mãi không nghe điện thoại, anh lo lắm…”
Rõ ràng là giọng nói hiếm có khi mềm mại, nhưng tôi lại cảm thấy đau lòng, như kim nhọn li ti chọc vào tim.
Lục Trần… chắc anh đã nhìn thấy vị trí mà tôi đăng lên vòng bạn bè…
Điện thoại của tôi ở trong túi chặn dao, lại để chế độ im lặng, thành ra cũng chẳng kịp nhìn.
Nghĩ đến lúc nãy Lục Trần vội vã chạy đến với đôi mắt đỏ hoe, lòng tôi lại dâng lên một làn sóng.
Lục Trần đứng dậy kéo xa khoảng cách, mắt vẫn còn hoảng sợ:
“Em biết sự khác biệt thể chất giữa nam và nữ lớn như thế nào không? Em biết tội phạm mang theo vũ khí nguy hiểm như thế nào không? Sao em lại bất chấp mà…”
Tôi không kìm được sóng nhiệt trong lòng, một tay cởi dây an toàn nghiêng người hôn lên môi anh, chặn lại tất cả những lời nói của anh.
Trong chuyện nam nữ tôi luôn là người chậm hiểu, cho nên khi ở bên Tống Ngôn ba tháng cũng chưa từng hôn nhau nên tự nhiên là không có kinh nghiệm, còn Lục Trần dưới người mặt rõ ràng là kinh ngạc.
Lục Trần nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái, ẩn nhẫn lại kiềm chế, nhưng lại cực kỳ dịu dàng.
Lòng tôi chua xót, lại như được đổ vào một hũ mật.
Đợi đến khi Lục Trần buông tôi ra, đầu ngón tay tôi vẫn run rẩy không ngừng.
Không gian trong xe chật hẹp, cho nên tiếng thở dốc rất rõ ràng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống, không phân biệt được là phát ra từ ngực ai.
Lần này… rốt cuộc là ai cưỡng hôn ai?!
Tay Lục Trần từ sau lưng đưa lên cổ tôi, ánh mắt sâu thẳm.
Theo động tác của anh, chỗ đó truyền đến chút đau nhói, có lẽ là lúc né tránh bị xước da.
Lục Trần nhìn tôi một lúc lâu, cửa xe bên tôi được anh mở ra, thở dài khó nghe rõ:
“Lần sau đừng làm thế nữa, anh sẽ lo lắng.”
34
Khác với hai lần vào đồn cảnh sát trước đây, lần này đồng nghiệp ở đồn của anh gần như đều biết tôi.
Trong lúc nhất thời tiếng “chị dâu”, “em dâu” liên tiếp vang lên.
Anh cảnh sát trẻ ngày liên hoan đó vừa hay đang trực ban, không rõ chuyện gì, bây giờ mặt toàn là dấu chấm hỏi.