TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Anh không hề nhận ra sai lầm của mình, chỉ vì nghe nói khi xin lỗi sẽ nhận được 'sự tha thứ' của tôi nên anh mới nói. Thế nên tôi không thể tha thứ cho anh." Hạ Nặc nghiêm túc giải thích.
"......"
Mắt thường có thể thấy được cục bông trắng dần dần xìu xuống rồi dùng ánh mắt ướt át nhìn cậu, Hạ Nặc nhịn không được nhéo nhéo thân thể tròn trịa của nó, rất có nguyên tắc nói: "Tỏ ra dễ thương cũng vô dụng."
Tuy rằng nói như vậy nhưng vì cảm giác rất rất tuyệt nên cậu nhịn không được mà bẹo nó vài cái.
Thật ra vừa rồi Hạ Nặc cũng mới nghĩ tới, nếu thân phận của người đàn ông là ma thú, vậy thì không thể bắt hắn đáp ứng theo tiêu chuẩn của con người, có lẽ ở trong lòng hắn thì việc che giấu danh tính cũng chẳng mấy quan trọng.
Nhưng cậu lại nghĩ tiếp, lúc ở trong rừng núi đó mặc dù người đàn ông biết rõ tung tích đồng đội của cậu, không những không nói cho cậu biết mà còn dụ dỗ cậu đi cầu xin với một bản thể khác của mình. Lấy nó làm con bài thương lượng để trao đổi với cậu —— loại hành vi này thật sự là rất quá đáng.
Nghĩ đến điều này làm cậu không muốn dễ dàng tha thứ cho hắn nữa.
Cục bông trong lòng sau khi nghe cậu nói xong liền yên tĩnh lại, giống như bị đả kích gì đó mà không nhúc nhích nữa khiến Hạ Nặc hơi lo lắng. Nhưng nếu cậu có thể nhìn thấy biểu cảm của nó thì chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.
Người đàn ông đang vùi mặt vào lòng cậu, đôi mắt nặng nề lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, giống như vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời gì đó, nở một nụ cười ranh mãnh.
......
Ba ngày trôi qua nhanh chóng và ngày mà Rein hứa đã đến.
Vào buổi tối, Arrow vội vã đến: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
Anh ta giải thích: "Trong trình nghiên cứu có một số vấn đề, ông đã cố gắng hết sức để khắc phục nên do đó mất rất nhiều thời gian. Hiện tại ông quá mệt, không thể tự mình đến đây cho nên tôi đem thuốc tới."
"Nhưng mà dược hiệu cụ thể như thế nào thì phải thí nghiệm một chút mới có thể biết được."
Anh ta lấy ra một cái ống thủy tinh dài hơn ngón tay một xíu, thân ống hơi nghiêng khiến chất lỏng màu xanh đậm bên trong chậm rãi chảy ra.
Hạ Nặc không biết nhiều về thuốc men, hỏi: "Liều lượng có phải hơi ít quá không?"
Arrow cười cười với: "Thuốc này hiện tại đang ở trạng thái cô đặc, phải pha với nước, tỷ lệ thuốc so với nước là một phần năm."
Anh ta vốn định đưa ống thủy tinh cho Hạ Nặc nhưng người đàn ông lại đưa tay tiếp nó trước.
Người đàn ông kéo nút ống để mở ra, đặt miệng ống dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, sau khi ngửi thấy một mùi quen thuộc hắn liền nhếch khóe môi: "Ông của ngươi thật sự là rất có 'thành ý'."
Arrow không hiểu ra sao nhưng vẫn nhận lời khen: "Cảm ơn, tôi sẽ thay thế truyền đạt lại."
Anh vốn định lập tức rời đi nhưng lại bị thôn trưởng lên tiếng giữ lại.
"Đã trễ như vậy rồi, không bằng ở lại một đêm đi, dù sao nơi này phòng trống cũng có rất nhiều." Thôn trưởng cười tủm tỉm nói.
Arrow theo bản năng muốn từ chối, Rein còn đnag ở nhà chờ anh ta phản hồi về tác dụng của thuốc, nhưng nhìn thoáng qua Hạ Nặc đứng ở bên kia, anh ta như bị ma xui quỷ khiến mà thay đổi chủ ý.
"Vậy cũng được." Anh ta đồng ý.
Người đàn ông cất ống thủy tinh vào, giải thích với Hạ Nặc: "Thuốc này có hơi nguy hiểm, tôi sẽ giữ nó."
Hạ Nặc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lấy thân phận của người đàn ông ra mà nói thì thuốc cứ để hắn giữ sẽ an toàn hơn nhiều.
Hơn nữa đã trải qua chuyện trước đó, người đàn ông phỏng chừng cũng sẽ không làm thêm động tác dư thừa gì nữa.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì suy đoán của cậu không sai, người đàn ông quả thật sẽ không động tay động chân vào thuốc. Hắn hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là đủ rồi, luôn có người sẽ thiếu kiên nhẫn hơn hắn.
Lúc xếp phòng cho Arrow, có một tình tiết nhỏ xảy ra.
Khi trưởng thôn khách sáo hỏi anh ta có yêu cầu thêm gì đối với phòng ở không, thanh niên đó lại sững sờ hỏi: "Tôi có thể ở gần Trường An không?"
Thật ra Arrow đối với Trường An cũng không phải là có ý nghĩ đặc biệt gì, anh ta chẳng qua là cảm giác được khi ở bên cạnh Hạ Nặc sẽ rất thoải mái cho nên theo bản năng có cảm tình với cậu mà thôi.
Nhưng mà cách nói chuyện của anh ta lại thật sự quá dễ làm cho người ta hiểu lầm.
Thôn trưởng đương nhiên cũng hiểu lầm, ông xấu hổ cười vài tiếng, theo bản năng nhìn sắc mặt người đàn ông.
Thanh niên này có thể sống sót qua tối nay không? Ông không khỏi có chút lo lắng.
Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng, thay thế trưởng thôn trả lời: "Không."
Hắn cũng không nổi giận như thôn trưởng tưởng tượng, ngược lại dùng ngữ khí rất mập mờ khiến người ta thêm mơ hồ nói: "Bởi vì —— ta ở chung một phòng với Trường An, ngươi ở gần sẽ quấy rầy chúng ta mất."
"???"
Tuyên bố này rõ ràng còn dễ khiến người ta hiểu lầm hơn, Hạ Nặc nhìn hắn trong kinh ngạc, rất muốn nhắc nhở: Chúng ta sống cùng nhau khi nào? Hơn nữa có phải anh đã quên là tôi vẫn chưa tha cho anh không hả?
Ánh mắt hai người tiếp xúc giữa không trung trong vài giây ngắn ngủi, Hạ Nặc nhìn thấy người đàn ông dùng khẩu hình miệng nói: Kedar.
Bạn đang đọc bộ truyện Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn, truyện Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn , đọc truyện Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn full , Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn full , Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn chương mới