“Thích...” Lăng Vi gật đầu, đột nhiên cười rộ lên: “Hai chúng ta tới làm một cảnh Titanic đi.”
Nõi ong chạy tới rào chắn cạnh lan can tàu sau đó nắm lan can, giẫm lên thanh cà ngang.
Diệp Đình cắn răng, nhóc con kia không lo lắng nguy hiểm sao? Anh đi tới ôm eo cô, lớn như thế rồi… mà còn bướng bỉnh.
Lăng Vi giang hai tay, miệng thì ngâm nga “ you are here, there is nothing I fear..;”
Diệp Đình ôm cô, mặt dán vào mái tóc cô nhỏ giọng hát theo cô.
Cô cực kì hưng phấn, hát vừa hay vừa… cực kì động tình.
Lúc cô hát tới câu cuối cùng, Diệp Đình cúi đầu dán miệng bên vành tai cô: “Em có biết lời bài hát này có ý nghĩa gì không?”
Lỗ tai Lăng Vi ngứa ngứa, né sang một bên, học bộ dạng kiêu ngạo của anh hất cằm: “Đương nhiên là biết.”
“Là gì? Anh không biết, em giải thích cho anh nghe.”
Lăng Vi bĩu môi, vừa nghĩ vừa nói: “Anh ở bên cạnh em, em sẽ không còn sợ hãi… em biết trái tim em sẽ không lùi bước… chúng ta mãi mãi bên cạnh nhau… nơi này chính là bến cảng an toàn của em, My Heart Will Go On, My Heart Will Go On...”
Diệp Đình hôn cổ cô: “Nói hay lắm... Anh sẽ nhớ kỹ. Em cũng đừng đổi ý đấy...”
“...”
Lăng Vi nghẹn họng, đúng là lừa một vố lớn, còn nói không biết? Anh cố ý để cô dịch ra.
Lăng Vi cực kì cảm tháy cuộc đời này đi qua con đường dài nhất chính là sách võ thuật của Diệp boss…
Cô nén cười quay đầu hỏi anh: “không phải anh nói… để em mời anh ăn hải sản sao? Trên thuyền của anh có hải sản gì đây?”