Anh nhẹ tay đẩy ra, nước biển trào ra, bên trong rất tốt, cho dù có dạ minh châu cũng không thấy được tình cảnh bên trong.
Lăng Vi thò đầu nhìn vào trong, hoàn toàn khác tưởng tượng của cô!
Tối đen, không nhìn thấy gì.
Lúc này, thấy Diệp Đình lấy xuống một cái muôi vớt và võng lưới trên vách tường bên cạnh…
Lăng Vi kinh ngạc trợn to hai mắt, anh muốn làm gì?
Diệp Đình ra hiệu cô chờ ở đây, một mình anh bơi vào.
Anh vừa bơi đi, Lăng Vi liền cảm thấy da đầu tê dại!
Nói thật, vừa rồi anh luôn nắm tay cô, cô không hề sợ, lúc này, anh vừa buông tay, cô đột nhiên sợ đông sợ tây, sợ có cá mập, sợ có quái vật dưới biển…
Cô suy nghĩ, vẫn bơi vào theo anh.
Bơi vào trong phòng, lúc thấy Diệp Đình, cô suýt chút nữa bị nước biển sặc chết!
Cô quá kinh ngạc!
“Khụ ——” Nước biển vào mũi! Cô muốn ho… Hé miệng ra, mất hô hấp! Cô quơ tay, một hớp nước biển lớn vào miệng cô. Cổ họng cô đầy nước biển, cô bị sặc đến khó chịu muốn chết! Nhưng cô bình tĩnh, không hoảng, nín thở!
Diệp Đình nghe động tĩnh, vội quay đầu nhìn.
Vừa thấy cô sặc nước, mặt cũng trắng bệch, sốt ruột bơi tới cô.
Anh nhanh chóng ôm cô, môi chạm vào môi cô, bóp mũi cô, thổi khí cho cô. Cô ho khan, truyền nước biển vào miệng anh, anh không cảm thấy bẩn chút nào, tiếp tục thổi khí cho cô.
Hồi lâu, cô bình thường lại. Anh thổi khí vào miệng cô, tay dùng sức vỗ lưng cô.
“…” Lăng Vi rốt cuộc dễ chịu hơn một ít. Cũng may không nhiều nước, nếu không hôm nay phải ở đây!
Cô vỗ tim bị kinh sợ…
Lăng Vi nắm chặt tay Diệp Đình, lúc này nói gì cũng không chịu buông. Cô thở phì phò nhéo tay Diệp Đình, đều do tên này rảnh rỗi ——
Đại gia anh! Cô còn tưởng rằng trong phòng này có bảo bối gì!