Đoàn người vẫn còn bận rộn, có người lau tay, có người lau chân, có người lau sau tai.
Tiểu Khiết nói: “Tiên sinh, vừa nãy Lăng tiểu thư vừa uống thuốc, hiện tại thuốc phát huy tác dụng, nhiệt độ đã hạ, không biết buổi tối có sốt lại hay không.”
“Các người đi nghỉ đi, dán cho cô ấy miếng hạ nhiệt.”
Diệp Đình còn nhớ rõ Lăng Vi từng dán cho anh miếng dán hạ nhiệt trẻ nhỏ, cố ý để cho người ta mua mấy miếng.
Hừ.. gây chuyện thì phải hứng chịu.
Diệp Đình ngồi trên ghế dựa cạnh giường, chỉnh ánh đèn đầu giường yếu xuống, anh quệt miệng xé miếng dán hạ nhiệt, sau đó bẹp một tiếng dán lên trán Lăng Vi.
Trên trán mát lạnh, Lăng Vi cau mày lại.
Cô đưa tay bắt lấy tay anh.
Lăng Vi nhíu chặt đầu lông mày, mơ mơ màng màng sờ đôi tay này.
Bàn tay này thật ấm áp, dày rộng, tràn ngập lực lượng… lỗ mũi đau xót, cô kêu một tiếng: “Ba…”
“…” Diệp Đình không nói gì, dùng sức muốn rút tay lại.
Đột nhiên Lăng Vi ôm lấy cánh tay anh, nước mắt lăn dài: “Ba.. mẹ… đừng đi, để con lại một mình thật vất vả…”
Diệp Đình ngồi không nhúc nhích.
Anh rũ mắt, tầm mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ưu thương của cô.
Anh nâng một cánh tay lau nước mắt nơi khóe mắt của cô: “Ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu.”
Cô ừ một tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Diệp Đình nắm tay cô, trong lòng như sóng cuộn… đêm đó ở trong nhà cô, anh phát sốt, sốt rất cao, là cô cả đêm không ngủ chăm sóc anh.
Cô gái này ăn nói chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu hủ. là vì ba mẹ mất sớm mới luyện ra tính cách lạnh lẽo ương ngạnh như vậy sao? Nhưng thật ra bên ngoài cô ương ngạnh lạnh lùng nhưng trong lòng lại cực kì yếu ớt.