TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Viên Minh đứng yên, chân không nhúc nhích, tay bấm chặt vào nhau nhìn người ấy bước đi.Đôi mắt cô yên tĩnh, những giọt nước mưa đọng trên lá cây rơi xuống đất lấp lánh không tiếng động.
Trong tim cô giống như bị một chiếc búa đập mạnh vào vậy.Bỗng nhiên cô thấy tức cười quá.Người ở trước mắt đó.Không nhận ra?Hay không muốn nhận?Chiếc xe rời đi, cô cũng cúi đầu, cơn gió nhẹ thổi kéo theo những giọt nước li ti áp lên mặt, trái tim của cô dường như cũng đã bị cơn gió ấy thổi đến lay động.Sự chua xót cùng cực lấp đầy trong tâm trí.………Trong chiếc Lexus đang đậu bên đường- Viên Minh…..
Cô ấy thế nào rồi? Lăng lạnh lùng hỏi- Trông có vẻ đã ổn định hơn rồi.
Có vẻ cô ấy mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy.
Phương Nhã cúi đầu trả lời- Còn Hà Đông Quân thì sao?- Thông tin mà anh nắm được có vẻ hơi sai lầm rồi.
Theo những gì tôi biết thì cô ấy và Hà Đông Quân chỉ là bạn bè thôi.Anh nhíu mày, hai tay tê rần nắm chặt lấy vô lăng.- Nếu cô ấy có chuyện gì hãy báo cho tôi ngay.Phương Nhã xuống xe nhìn chiếc xe chạy vút đi như tên bay.
Cô mỉm cười cất một tấm chi phiếu vào ví.……………Thời tiết đã vào giữa thu nên những cơn gió lạnh vẫn rít lên từng hồi.Ngày hôm nay chính là ngày đặc biệt nhất của sinh viên ngành thiết kế thời trang khóa 54 trường Đại học Kiến trúc bởi hôm nay là ngày thi cuối của họ.Những ngày thi cử mệt nhọc đã trôi qua nhưng khác với các chuyên ngành khác, sinh viên ngành thiết kế thời trang cần phải có các bản vẽ phác thảo mẫu thiết kế thời trang riêng của mình, không yêu cầu chế thử bản mẫu mới có thể tốt nghiệp.
Sinh viên đã được thông báo trước việc này từ khi bắt đầu năm thứ 4.
Có một năm để nghiên cứu và thực hành và bây giờ chính là lúc mỗi người cho ra những mẫu thiết kế riêng của mình, cũng như cho ra thành quả của 4 năm học đại học.Giảng đường hôm nay náo nức hơn bao giờ hết.
Ai ai cũng đang khoe bản vẽ của mình.
Có người khen, có chê, cũng có cả những thiết than thở vì không bằng được người khác.
Nhưng chỉ qua ngày hôm nay thôi thì sẽ không còn những tiếng cười đùa như vậy nữa.
Mọi người sẽ bước vào đời, bắt đầu bươn trải ngoài xã hội để tìm cho mình một cơ hội.Còn Viên Minh, cô chỉ ngồi yên một chỗ, đưa ánh mắt nhìn quanh giảng đường.
Chỉ ngày mai thôi là sẽ không còn được ngồi ở đây nữa rồi.
Chỗ ngồi quen thuộc của 4 năm học.
Dù ít tiếp xúc với mọi người trong lớp nhưng nghĩ tới mai là sẽ khó có thể gặp lại thì trong lòng cũng có chút hụt hẫng khó tả.- Cậu có dự định gì sau khi tốt nghiệp chưa? Họa Đình nói cắt ngang dòng suy nghĩ- Chưa.
Có thể sẽ xin đi làm ở một công ty nào đó.
Hoặc tôi sẽ ra nước ngoài tiếp tục học nâng cao.
Cô vừa đu đưa người vừa nói mơ hồ- Dự định như vậy rồi mà còn nói chưa nữa hả? Đây là bản vẽ của cậu hả cho tôi xem thử nhé.
Chưa kịp nghe đồng ý thì Họa Đình đã cầm lấy cuốn bản vẽ của Viên Minh lên coi và sau đó chính là sự ngạc nhiên không ngớt.Đôi mắt trợn tròn xoe kinh ngạc không nói nên lời.
Nhẹ gấp bản vẽ rồi đặt lại lên bàn.
Họa Đình nở một nụ cười gượng rồi cất bản vẽ của mình vào hộc bàn.
May là cô chưa khoe cho Viên Minh coi chứ không cô phải xấu hổ chết mất thôi.
So sánh bản của cô với Viên Minh chẳng khác gì so sánh giữa một đứa con nít với một nhà thiết kế tài ba vậy.- Sau này khi thành công đừng quên người bạn này nhé.
Họa Đình đập nhẹ tay lên vai Viên Minh nói khổ.- Còn lâu lắm.
Cô lắc đầu cười mỉm.- Phương Nhã còn chưa thấy đi nhỉ? Dạo này yêu vào cái là thấy cứ ngu ngơ hẳn ra.Thôi xuống căn tin uống nước đi, thầy còn lâu mới vô mà.Viên Minh không nói gì, cô khẽ mỉm cười khoác thêm chiếc áo khoác rồi bước theo Họa Đình.
Dạo này thật sự cô không muốn gặp lại Phương Nhã và cô cũng biết rõ vì sao mình lại như vậy.Không gặp có lẽ sẽ tốt hơn.Một bóng người tiến lạo gần chỗ của Viên Minh, ánh mắt sắc lẹm liếc ngang dọc rồi cúi xuống cầm bản vẽ phác thảo của Viên Minh cho vô người.
Cô ta nháy mắt cười đắc ý rồi bước r ngoài cùng với một đám con gái.……..Tiếng lịch kịch chạy lên cầu thang cùng hơi thở gấp gáp.- Nhanh lên nào, trễ mất rồi.- Từ…..
từ đã…..
mới ăn no chạy không có nổi.Viên Minh và Họa Đình đang vội vàng chạy lên lớp.
Vốn ban đầu chỉ xuống mua nước nhanh thôi nhưng Họa Đình lại kêu chưa ăn sáng nên đành phải ngồi đợi cậu ấy ăn xong tô mì để rồi trễ gần 15p luôn.- Sao nhà vệ sinh lại có khói bốc lên như vậy nhỉ? Họa Đình vừa thở dốc vừa chỉ tay về hướng có khói bốc lên- Chắc ai đó đốt cái gì thôi.
Mà nhanh lên nàoVề tới lớp thì đã thấy thầy đã ngồi nghiêm nghị trong giảng đường và một ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cả 2 rồi.- Đi đâu mà giờ mới vô? Một giọng nói lạnh lùng đáng sợ- Dạ.
Em và bạn đi vệ sinh ạ.
Xin thầy cho tụi em vào lớp.
Họa Đình run lập bập nói- Được rồi.
May cho hai cô nương đây là tiết cuối cùng nên tôi bỏ qua đấy.Vô đi.
Bạn đang đọc bộ truyện 5 Lần!!! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: 5 Lần!!!, truyện 5 Lần!!! , đọc truyện 5 Lần!!! full , 5 Lần!!! full , 5 Lần!!! chương mới