Ngải Mạn Thu là người bạn thân nhất của cô, lại là người thương tổn cô sâu nhất. Ngải Mạn Thu dùng sức lắc đầu, nước mắt trong hốc mắt nước đã không ngăn được nữa, chảy ra, "Không phải, không phải, Tâm Nguyệt, tớ không hại cậu, tớ thật sự không hại cậu." Đinh Tâm Nguyệt đứng ở trước mặt cô ấy, cười nhạo, "Ngày đó, chuyện ở bên vách núi ấy, chẳng lẽ cậu đã quên rồi ư? Cậu có thể quên được, nhưng tôi không thể quên được!" Ngải Mạn Thu đột nhiên đứng lên, chạy chậm tiến lên, một phen kiềm chế lại cánh tay của Đinh Tâm Nguyệt, vẻ mặt cầu xin nhìn cô, "Ngày đó, tớ cũng không muốn thế, tớ thấy xe cậu càng ngày càng xa, tớ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà thân thể của tớ không thể động đậy được, giống như là bị thứ gì đó giam cầm tại chỗ vậy, tớ......" "Đủ rồi, cậu cho rằng tôi sẽ tin lời cậu nữa sao? Nụ cười đắc ý kia của cậu, cả đời tôi đều không thể quên mất." "Tâm Nguyệt, tớ thật sự không có, thật sự không có!" Biểu tình của Ngải Mạn Thu tràn đầy thống khổ, yên lặng cầu xin.
"Cậu đi đi!" Đinh Tâm Nguyệt vô lực nói, cô không muốn gặp Ngải Mạn Thu nữa, có lẽ là do đáy lòng cô có hận, nhưng lại không thể nhẫn tâm làm cô ấy bị thương tổn. "Tâm Nguyệt, cậu nhất định phải tin tưởng tớ, hôm đó tớ thật sự không biết chính mình là bị làm sao, xong việc, khi tớ tỉnh lại, đã ở trong nhà rồi. Tớ cũng không biết là mình trở về như thế nào!" Ngải Mạn Thu kích động không thôi, gắt gao bắt lấy cánh tay của Đinh Tâm Nguyệt, cầu xin cô tha thứ. Đinh Tâm Nguyệt bị buộc đến một góc, bị ép lên vách tường lạnh lẽo, nhìn Ngải Mạn Thu đầy mặt nước mắt trước mặt này cô đột nhiên nhớ tới, ngày đó, trước khi bị đẩy xuống vách núi, tuy rằng Ngải Mạn Thu vẫn luôn nở nụ cười, thế nhưng hai tay cô ấy tựa hồ cũng đang vùng vẫy. Chẳng lẽ, cô ấy cũng bị quỷ quấnlấy?
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!