"Mạn Thu, tớ sợ quá!" Đinh Tâm Nguyệt dựa vào Ngải Mạn Thu, cô thật sự rất sợ hãi. Chưa từng có người có thể sống sót ra khỏi tòa lâu đài này. Bên ngoài tòa lâu đài cổ được trấn giữ bằng tầng tầng lớp lớp cổng, càng đi vào sâu lại càng là như thế, mỗi một cổng đều có mấy đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm, như là đang nhìn con mồi vậy. Có lẽ là do được sự đồng ý của chủ nhân, ngoại trừ phải tiếp thu những ánh mắt khác thường đó ra, thì thật ra không có gì khác biệt, hai người họ an an ổn ổn đi vào bên trong của lâu đài cổ. Lầu các bên trong trang nghiêm, tinh xảo lại mỹ lệ, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ bị áp lực. Bọn họ được một người hầu dẫn vào bên trong, đi rất nhanh, căn bản là không kịp xem kỹ kiến trúc độc đáo tinh mỹ chung quanh.
Cách trang trí và sắp xếp bên trong thật sự có thể so với vương công quý tộc ngày xưa, mỗi một đồ vật được bài trí đều cực kỳ đáng chú ý, có thể hiện phẩm vị của nhà họ Lý. Ở phía trước, chính giữa là một người đàn ông đang ngồi, hẳn gã ta chính là cậu hai của nhà họ Lý. Giờ phút này, mặt của gã ta đang bị che đậy bởi một quyển sách, nên không nhìn thấy mặt gã ta, tuy nhiên, dáng ngồi tùy ý lười biếng kia đã nói rõ, gã ta là một người đàn ông ngông cuồng, phóng đãng không kiềm chế được. "Cậu hai, cô ấy đã tới!" Một người đàn ông cao khoảng mét sáu đi đến bên cạnh Lý Mân Vũ, thân thể cúi thấp xuống, đưa miệng đến bên tai Lý Mân Vũ, nói. Người đang dựa vào trên ghế kia cũng không động đậy. Đinh Tâm Nguyệt cẩn thận quan sát một chút, hình như là đã ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!