"Về sau tôi sẽ không!" "Cô không cần cơ hội về sau nữa......" Kỷ Thần Vĩ vừa mới nói xong, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên thấy hoa mắt, hôn mê bất tỉnh. Bên ngoài, thời tiết xầm xì, như là sắp có mưa to. Chạng vạng, tiếng gió từng trận, giông tố đan xen. Đinh Tâm Nguyệt mơ hồ trợn mắt, một tia chớp đột nhiên chém xuống, làm cô sợ tới mức nhắm chặt mắt lại. Lại lần nữa mở mắt ra, cô đang ở trong một căn phòng không thuộc về Kỷ Hạo Du, xem bố cục này, không giống phòng, giống như là một căn hầm hơn, âm âm u u, có chút lạnh lẽo. "Tâm Nguyệt!" Đinh Tâm Nguyệt nghe thấy âm thanh, theo tiếng nhìn lại, là Kỷ Hạo Du, cô vui mừng khôn xiết. "Em, đây là đang ở đâu?"
"Đừng sợ, em bị Kỷ Thần Vĩ nhốt lại, anh cũng phải tìm hồi lâu mới tìm thấy em đó." Kỷ Hạo Du đi qua đi, nhanh chóng cởi trói cho Đinh Tâm Nguyệt. "Em chỉ nhớ rõ em đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Kỷ Thần Vĩ đây là muốn làm cái gì?" Đinh Tâm Nguyệt vừa kéo dây thừng trên người xuống, vừa dò hỏi. "Anh ta muốn sớm đạt được thứ mình muốn." "Ý anh muốn nói là anh ta muốn giết em?" Đinh Tâm Nguyệt hơi khẩn trương hỏi. Ôm lấy cánh tay của cô, anh an ủi cô, "Đừng sợ, anh sẽ không để anh ta thương tổn em." Bình phục lại tâm tình, ngồi dưới đất, hai người bắt đầu phân tích thế cục trước mắt. "Nói như vậy, hiện giờ anh ta chưa giết em, là vì muốn ổn định tình thế, xuôi theo dòng nước để lấy được tài sản, sau đó mới giết em mà không hề có ngăn trở gì?" Đinh Tâm Nguyệt suy đoán nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!