TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Ánh nắng ban chiều vừa lên, hương hoa nhẹ nhàng ngập tràn khắp vườn hoa, những đóa hoa mọc thành từng cụm đua nhau khoe sắc, xinh đẹp đến choáng ngợp.
Bố cục của vườn hoa rất phong cách, nhìn thoáng qua một cái là có thể biết ngay là được tìm người thiết kế riêng, trong sự giản dị trang nhã lại có chút hoành tráng, so với sân riêng thì kiểu thế kế thế này có khi chỉ có thể được bắt gặp một hai lần ở những nơi danh lam thắng cảnh mà thôi.
Nhưng đáng tiếc là trong căn biệt thự này cũng không có nhiều người lắm.
Chủ của nó là một người đàn ông suốt ngày chỉ ru rú ở trong nhà, khu vực hoạt động thường ngày của anh ngoại trừ phòng ăn và phòng ngủ ra thì chính là phòng sách, mà quản gia Lý thì chỉ thích khóm cây tường vi ở cạnh cửa sau. Còn về phần tài xế Tiểu Lưu, từ khi Đường Thuần nhận việc tới nay cô vẫn chưa gặp lần nào. Đến nay thì cũng chỉ có một mình cô, trong lúc rảnh rỗi cô sẽ còn ngắm nghía đôi lần, mỗi lần ngắm cô lại không khỏi thốt lên một câu: "Lãng phí của trời."
Mà đúng là bất ngờ khi hôm nay Phó Hạo Nguyệt lại xuất hiện ở vườn hoa, Đường Thuần vừa tới chưa được bao lâu cho nên cũng không biết từ khi vườn hoa này được xây dựng cho đến nay thì số lần mà chủ của nó đến dạo chơi một cách nghiêm túc thật sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bình thường cùng lắm cũng chỉ là liếc nhìn qua ngoài cửa sổ dăm ba lần, nhìn lâu nhất cũng chỉ cỡ hai ba phút, từng đó còn chưa đủ để những cây cối kia thu hút được anh.
Trong bụi hoa có điểm xuyết một hình bóng màu xanh sẫm ở chính giữa, trông càng bắt mắt hơn cả những đóa hoa bên cạnh.
Đường Thuần mặc một bộ trang phục hầu gái cách tân, đang cầm điện thoại di động trên tay, lúc này cô đang tranh thủ thời gian gọi điện với bạn cùng phòng của mình.
"Ôi chao, bà dì ký túc xá cũng đang giục đây này, đã nói chậm nhất là tới cuối tháng rồi, cậu xem cậu cũng đã tìm được công việc này rồi thì phải mau mau nghĩ cách thuê phòng mới đi thôi." Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói của cô bạn cùng phòng Lục Tiểu Mạn.
Đường Thuần đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa, đôi mày liễu cau lại, cũng chẳng còn tâm trạng mà thưởng thức phong cảnh xung quanh nữa.
"Biết rồi biết rồi, tớ đang đi làm mà, tớ đã xem hình ảnh nhà trên mạng rồi, để sau tớ dành chút thời gian đến xem trực tiếp xem thế nào." Đường Thuần đáp, rồi đột nhiên đổi chủ đề: "Hẳn là cậu cũng đã dọn xong rồi đúng không? Công việc thế nào, có suôn sẻ không?"
Là bạn cùng phòng của Đường Thuần nên đương nhiên Lục Tiểu Mạn cũng là sinh viên chuyên ngành điều dưỡng, sau khi kết thúc kỳ thực tập thì cô ấy cũng thuận lợi được một bệnh viện hợp tác với trường nhận vào làm. Vốn dĩ Đường Thuần cũng sẽ đi làm việc ở nơi nào đó, chỉ là cuối cùng thì cô cũng không cưỡng lại được sự mê hoặc từ tiền lương mười vạn tệ.
"Cũng tạm được, dù gì cũng ở một năm rồi, có thể có vấn đề gì được chứ? Chỉ là y tá trưởng có hơi hung dữ thôi, cũng đâu phải là cậu không biết đâu, tớ thấy chị ta chỉ cười ha ha với mỗi mình cậu." Lục Tiểu Mạn nói nhỏ trêu đùa, rồi lập tức giận dữ hỏi dò: "Chỗ cậu thì sao? Tên lắm tiền đó không đưa ra yêu cầu kỳ quặc gì với cậu đó chứ?"
"Tên lắm tiền" là biệt danh mà Lục Tiểu Mạn đặt cho Phó Hạo Nguyệt, Đường Thuần chẳng bao giờ nhắc về chuyện có liên quan tới Phó Hạo Nguyệt với Lục Tiểu Mạn cả, chỉ có nói qua với Lục Tiểu Mạn về tình hình chung của công việc này từ trước khi cô nộp đơn mà thôi.
Đối với người có thể sẵn sàng chi mười vạn tệ tiền lương để thuê một người chăm sóc, Lục Tiểu Mạn nghĩ chỉ có "tên lắm tiền" mới làm như vậy thôi.
Đường Thuần cúi đầu nhìn bộ đồ hầu gái cách tân trên người mình, khóe miệng cô hơi giật giật, một lúc lâu sau cô mới "khẩu thị tâm phi" mà trả lời: "Không... rất bình thường, chỉ là trông có vẻ khá là khó hầu hạ."
"Đây chính là công việc tiền lương mười vạn đó, suy nghĩ tí cũng biết là không có dễ dàng vậy rồi hiểu chưa!" Lục Tiểu Mạn cất giọng đáp: "Bên chỗ bệnh viện tớ cũng chẳng ít bệnh nhân khó phục vụ, cậu tự biết vừa lòng đi!"
Lúc Đường Thuần nhận được offer, không phải là Lục Tiểu Mạn không sinh lòng thèm muốn, nhưng Lục Tiểu Mạn biết rõ rằng Đường Thuần là người đứng đầu về điểm trung bình chuyên ngành trong suốt bốn năm đại học, sau này trong kỳ thực tập, đến cả y tá trưởng ác quỷ cũng khen Đường Thuần không ngừng miệng, chỉ hai điều đó thôi cũng có thể chứng minh trình độ chuyên môn của Đường Thuần ưu tú đến mức nào. Cô có thể thành công nhận được công việc này tuy là chuyện ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng thấy hợp tình hợp lý.
"Vâng vâng vâng, chờ tới khi tớ được trả tiền lương, chắc chắn tớ sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn." Đường Thuần đáp, trên gương mặt cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Vậy tớ đây chắc chắn sẽ phải ăn của cậu một bữa thật to." Lục Tiểu Mạn cười đáp, sau đó hình như cô ấy nghĩ tới điều gì, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc: "À đúng rồi, dạo này Tưởng Thành có liên lạc với cậu không thế?".
Nghe thấy cái tên xui xẻo đó, biểu cảm của Đường Thuần trở nên u ám hẳn đi.
"Làm sao thế?"
Lục Tiểu Mạn im lặng trong chốc lát: "Dạo này trong trường có rộ lên vài tin đồn về cậu, tớ có hỏi vài người, hình như là anh ta nói xằng nói bậy sau lưng cậu."
Tưởng Thành, tên bạn trai cũ buồn nôn của cô.
Lúc trước anh ta cắm sừng cô ba tháng, nếu không phải vì cô vô tình phát hiện ra lịch sử trò chuyện giữa anh ta và cô gái kia thì e rằng anh ta sẽ còn tiếp tục trái ôm phải ấp, sống như Hoàng đế.
Cái loại người bỉ ổi như này lại còn dám nói xằng nói bậy sau lưng cô hả?
"Anh ta nói cái gì thế?" Giọng nói của Đường Thuần chợt trở nên cực kỳ lạnh lùng, ngay cả Lục Tiểu Mạn ở đầu dây bên kia điện thoại cũng cảm thấy hơi ớn lạnh, đang cầm điện thoại di động mà cũng rùng mình một cái theo bản năng.
Lục Tiểu Mạn có hơi bối rối, cô ấy không biết tóm lại có nên nói chuyện này cho Đường Thuần hay không, dù sao thì tin đồn này cũng rất khó nghe, mà họ cũng sắp tốt nghiệp ra trường rồi, không cần thiết phải chịu cơn tức này.
Vốn dĩ Đường Thuần đang làm việc ở bên ngoài, nên với những chuyện trong trường thì có hỏi cô cũng chỉ trong trạng thái ba không mà thôi, cũng chỉ khi Lục Tiểu Mạn quay về phòng ngủ dọn đồ thì mới vô tình nghe thấy vài tin tức. Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng không cần phải để mấy việc vặt này làm phiền Đường Thuần, đỡ cho cô phải thấy bực dọc, chỉ là lúc gọi điện thì cuối cùng cũng không kìm được nên mới nói nhiều như thế.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng, truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng , đọc truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng chương mới