TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lúc này đây bầu không khí dường như đóng băng lại, những đóa hoa tươi chụm ở trong tay cũng lúng túng cúi đầu.
Đường Thuần bỗng dưng hít vào một hơi, đôi mắt đào tròn xoe đột nhiên mở to, đôi môi hé mở theo bản năng, trên gương mặt hiện rõ ràng vẻ khiếp sợ.
Phó Hạo Nguyệt đứng trước mặt Đường Thuần, đôi mày dáng núi của anh nhướng lên, khi nhìn thấy được sự ngạc nhiên trong đôi mắt cô gái, không hiểu sao anh lại cảm thấy cực kỳ thú vị.
"Alo? Đường Thuần? Sao không lên tiếng nữa rồi?" Ở đầu bên kia điện thoại, Lục Tiểu Mạn mới nghe được một nửa thì nghi ngờ cất tiếng hỏi, cũng đồng thời phá vỡ sự xấu hổ hiện tại trong vườn hoa, biến thành... Sự xấu hổ cao hơn một nấc.
Dường như Đường Thuần vừa mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng cầm điện thoại di động, quay đầu nói nhỏ với Lục Tiểu Mạn ở đầu bên kia điện thoại: "Tớ có tí việc, để sau nói chuyện tiếp nhé."
Không đợi Lục Tiểu Mạn kịp nói gì, Đường Thuần đã vội vàng cúp điện thoại, sau đó quay người thay một nụ cười dịu dàng nữ tính vào, cất giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp với Phó Hạo Nguyệt: "Ngài Phó, anh có gì cần tôi làm sao ạ?"
Phó Hạo Nguyệt vẫn chưa đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô gái trẻ trước mắt mình.
Thật ra anh cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, có lẽ là do anh đã đọc qua hết sách trong phòng sách rồi, cũng đã nghe hết các vở kịch nam*, anh cảm thấy cuộc sống này có hơi nhàm chán cho nên mới ra ngoài đi dạo, đi dạo trong vườn hoa mà anh đã bỏ ra số tiền lớn để tu sửa mỗi tháng.
*Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa
Gặp phải Đường Thuần là chuyện ngoài ý muốn, hoặc cũng có thể là không ngoài ý muốn như thế, anh ngồi trong phòng vô tình nhìn liếc qua bên ngoài, bóng dáng cô gái hiện ra vô cùng nổi bật giữa đám hoa cỏ, có lẽ bấy giờ anh mới bị khơi dậy chút sự hứng thú.
Nhưng điều mà anh không ngờ tới là cuối cùng mình lại gặp phải một bộ mặt "không tầm thường" đó của cô.
Trong mắt anh dần hiện lên một tia sáng mờ ám ở nơi không ai thấy, ánh mắt chứa sự thăm dò và đánh giá của Phó Hạo Nguyệt nán lại hồi lâu trên gương mặt tươi cười như hoa ấy.
Từ trước đến nay, ánh mắt khi nhìn người khác của anh luôn có sự hung ác, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Đường Thuần, anh đã biết tính tình của cô nhóc này không ngoan ngoãn như gương mặt này của cô. Nhưng một con mèo con có hơi ngang bướng thì cũng là điều bình thường, huống chi cô còn đang ở độ tuổi này, là khoảng thời gian tuổi trẻ dồi dào. Nhưng Phó Hạo Nguyệt không ngờ rằng bản chất của cô nhóc này thậm chí còn... mạnh mẽ hơn cả những gì anh tưởng tượng.
Trong đầu anh nhớ lại những lời mà cô gái vừa nói trong lúc nóng giận, tuy cũng không quá bẩn, nhưng đúng là không sạch sẽ gì, ít nhất thì theo những gì mà Phó Hạo Nguyệt trải qua trong những năm gần đây, anh chưa từng nghe thấy có ai nói những lời suồng sã như vậy trước mặt mình.
"Mầm mống thối rữa"?
"Chặt"?
"Đá nát"?
...
Con gái con lứa, nói chuyện mà không kiêng dè gì cả.
"Thưa ngài...?" Gương mặt Đường Thuần cũng sắp cười đến nỗi hỏng luôn rồi, mà vẫn không nhận được lời đáp từ Phó Hạo Nguyệt.
Không thể không nói rằng khí thế của ngài Phó đúng là khí thế lớn mạnh nhất mà Đường Thuần từng nhìn thấy trong những năm qua, lúc này anh cứ đứng lẳng lặng nhìn cô như thế, sau lưng cô đã toát một lớp mồ hôi lạnh.
Cơ thể Phó tiên sinh chẳng được mấy chỗ không có bệnh tật gì, có lẽ lỗ tai anh cũng không tốt lắm đâu nhỉ?
Trong lòng Đường Thuần thầm cầu nguyện, mặc dù trong lòng cô cũng biết rõ ràng rằng những lời mình vừa nói phải tám chín phần là bị Phó Hạo Nguyệt nghe thấy rồi, còn về chuyện bị nghe nhiều hay nghe ít thì Đường Thuần cũng không biết.
"Nhà bếp có đưa tới một con cá." Phó Hạo Nguyệt mở miệng, Đường Thuần hơi sững người, rồi lại nghe thấy anh cất tiếng, biểu cảm không thay đổi: "Hôm nay tôi thấy hơi nhạt miệng."
Đường Thuần nuốt nước miếng một cái theo bản năng, dường như cô đang suy ngẫm ý tứ ngầm trong lời nói của người đàn ông, vì vậy thử hỏi thăm dò: "Hay là hôm nay ngài ăn đầu cá hấp ớt nhé?"
Ngài Phó im lặng một lúc, gương mặt lạnh lùng điển trai vẫn không dao động tí nào, mấy giây sau anh mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhả ra hai chữ: "Cũng được."
...
Đầu cá hấp ớt lúc tối rất ngon, cơ mà lại cay đến nỗi làm đầu lưỡi ngài Phó hơi tê tê, nhưng lại để lại dư vị vô tận, anh cũng cố gắng ăn nhiều cơm hơn bình thường nửa bát.
Dạ dày Phó Hạo Nguyệt cũng không khỏe mạnh lắm, cho nên bữa ăn hằng ngày của anh luôn thiên hướng món thanh đạm, vì vậy qua nhiều năm anh cũng đã hình thành khẩu vị ăn như thế.
Theo trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên anh nếm thử món này, rất mới lạ, cũng có chút k1ch thích, nhưng trải nghiệm lại tốt đến bất ngờ.
Sau đó, Phó Hạo Nguyệt dùng khăn giấy tao nhã lau miệng, đôi môi vốn đã có màu hoa anh đào lúc này lại nhuộm màu đỏ hồng, ngay cả gương mặt trước giờ vẫn luôn lạnh lùng cũng có hai vệt ửng hồng, thoạt nhìn qua, quả đúng là một bức chân dung mỹ nhân.
Nhưng mà Đường Thuần lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đẹp này, trong đầu cô toàn là sự xấu hổ khi gặp phải Phó Hạo Nguyệt trong vườn hoa lúc ban chiều, cô đi nấu bữa ăn trong nơm nớp lo sợ, rồi lại nhìn chằm chằm vào “ông cố nội” Phó đang uống từng viên thuốc, mãi mới tới lúc tan làm, bóng dáng cô cứ như con thỏ, nhoáng một cái đã chạy đi mất tăm.
Tất nhiên là ông Lý có để ý tới sự kỳ lạ của Đường Thuần, sau khi cô rời đi, ánh mắt ông ấy lại quay về phía Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách: "Ngài có biết cô Tiểu Đường như này là bị làm sao không?"
"Có phải là ngài nói gì đó với cô ấy rồi không?"
Phó Hạo Nguyệt bình tĩnh lật một trang sách, dư vị cay của đầu cá hấp ớt dường như vẫn còn vương trên đầu lưỡi, giống hệt như cái dáng vẻ cô gái nhỏ tức giận mắng chửi lúc ở trong vườn hoa.
Yết hầu người đàn ông lộn lên lộn xuống, cất giọng nói nhẹ nhàng: "Liên quan gì tới tôi?"
Ông Lý vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng, nhưng lại không đoán ra một tí manh mối nào.
Đúng lúc này, Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha lại lên tiếng hỏi: "Năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"Cô ấy" này là ai thì khỏi cần nói cũng biết, ông Lý sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức trả lời: "Năm nay cô Tiểu Đường vừa mới tốt nghiệp, đã 23 tuổi."
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng, truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng , đọc truyện Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng full , Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng chương mới