Gương mặt quen thuộc ở ngay trước mắt, Huyền Ảnh ngược lại chỉ cảm thấy choáng váng một trận. Hắn tựa hồ không thể tin vào những gì tận mắt nhìn thấy, kịch liệt lắc đầu, thời điểm nhìn lại, cảnh tượng trước mắt vẫn như trước không thay đổi. Huyền Ảnh lúc này mới có một chút bối rối sau cơn choáng váng: "Hoàng... Hoàng Mị?" Thanh âm của hắn rất nhẹ, mơ hồ mang theo ba phần cảm giác hơi thở vô lực
mong manh, mà đôi môi bị máu thấm ướt khép khép mở mở kia cũng có một
đoạn đau đớn bị xé rách ra, trên khóe môi xuất hiện một vài vết rách. Trong tứ đại ảnh vệ của Thụy Vương phủ, quan hệ của Hoàng Mị và Huyền Ảnh là tốt nhất. Đây cũng không phải là nói hai người khác bất hòa với Huyền Ảnh, chỉ là
Thiên Nhận luôn nghiêm túc đáng tin, lại đứng đầu chúng ảnh vệ, Huyền
Ảnh khó tránh khỏi đa phần là kiêng kị cùng tôn kính đối với hắn. Mà Địa Nhân một tay y thuật xuất thần nhập hóa, thái độ đối nhân xử thế đa phần có phong phạm của thế ngoại cao nhân, loại phong thái này có thể
nhìn từ xa nhưng không thể nhìn gần, cho dù Địa Nhân có chủ động đến nói chuyện với nhau, Huyền Ảnh cũng có loại cảm giác không dám nhiều lời
khó hiểu. Chỉ có Hoàng Mị không chỉ tuổi tác xấp xỉ với hắn, ngay cả tính cách cũng là loại vừa xa lạ lại vừa như đã quen biết từ lâu,
trong số ảnh vệ cũng quả thật là hiếm thấy. Huyền Ảnh không thể kiềm chế được ánh mắt bị dị sắc này hấp dẫn, trong thời gian thường xuyên qua
lại, quan hệ với Hoàng Mị lại càng ngày càng thân cận. Nhưng mà ngay hiện tại... Ở thời điểm hắn sa sút nhất, chật vật nhất không chịu nổi, hết thảy hết
thảy của hắn, lại đều bị người được gọi là bằng hữu này nhìn thấy.
Đầu ngón tay của Huyền Ảnh giật giật tê dại, trong cổ họng khô khốc từng trận. Hoàng Mị đánh giá toàn bộ cảnh tượng xung quanh một lần trong một hơi, bất
luận là côn bảng roi trúc bên chân của Huyền Ảnh hay các loại hình câu
lạc thiết cách đó không xa, nhưng đến cuối cùng, tầm mắt của hắn vẫn trở lại trên người Huyền Ảnh. Hoàng Mị trong nháy mắt trì hoãn: "Ngươi có khỏe không?" Hoàng Mị mở miệng, cũng không đợi Huyền Ảnh trả lời, bản thân nở nụ cười
trước: "Xem ta này, mắt rõ ràng có thể nhìn ra, có gì phải hỏi chứ." "Đã như vậy rồi, có thể tốt mới là lạ đấy!" Hắn than thở hai tiếng, lại
ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn lộ ý cười, nhưng khóe mắt phiếm hồng kia
khiến cho Huyền Ảnh nhất thời cảm thấy có phần có lỗi. "Ta không
sao..." Huyền Ảnh biện giải, có lẽ biết độ đáng tin trong lời nói của
bản thân căn bản là không có, nói cũng không ra hơi gì. Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây cho những loại chuyện không ra làm sao,
cũng có thể đơn thuần là vì bầu không khí ngay sau đó mà lúng túng khó
xử, Huyền Ảnh chỉ do dự trong nháy mắt, mở miệng cố nói sang chuyện
khác: "Ngươi thì sao? Tại sao ngươi lại tới nơi này rồi?" Còn không phải vì chủ thượng nghi ngờ ngươi sao!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!