Trong khoảng thời gian ba bốn ngày sau, Huyền Ảnh hiếm có được thoải mái.
Lâm Phong không biết đang bận chút sự vụ gì khác, vài ngày liên tiếp không
không đi quản giáo người bị nhốt trong mật thất, ngay cả tâm phúc này
của hắn dường như cũng quên đi sự tồn tại của Huyền Ảnh, mấy ngày liền
chưa từng xuất hiện.
Ngoài việc mỗi ngày có người hầu đúng giờ
đưa nước đưa cơm cho Huyền Ảnh, nhưng trong đồ ăn lại tăng thêm nhiều
dược vật làm cho người ta tứ chi vô lực, Huyền Ảnh cũng chưa thấy qua
người thứ ba nữa.
Đây chắc chắc là cơ hội rất lớn để hắn tu dưỡng.
Cho dù không có thuốc chữa thương, không có y sư, nhưng có thể không thương càng thêm thương cũng đã tốt lắm rồi.
Từ sau một đêm hoang đường từ hơn nửa tháng trước, Huyền Ảnh rốt cuộc cũng đợi được khoảng thời gian tương đối thoải mái.
Lại là một đêm nguyệt hắc phong cao*.
(*Nguyệt hắc phong cao/月黑风高: Câu nói bắt nguồn từ "Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên", có nghĩa là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió
cao phóng hỏa". Khi nói tới nguyệt hắc phong cao, có ý chỉ thời điểm
thích hợp làm việc xấu hoặc hoàn cảnh nguy cấp, hung hiểm.)
Huyền Ảnh vẫn bị khóa trong mật thất như cũ, nhưng hai tay bị trói lúc trước
đã được thả ra, chỉ để lại một cái xiềng xích thô to dày cộp giam chặt
quanh cổ hắn, một đầu khác nối liền trên một cái cọc sắt ở cuối mật
thất, vào lúc di chuyển khiến cho ma sát vang lên tiếng leng keng tinh
tế.
Huyền Ảnh dường như đã thích ứng với tư vị của những phương
thức đối đãi cực kỳ nhục nhã như vậy, mấy ngày nay ăn ăn uống uống, rõ
ràng biết trong đồ ăn có điều khác thường cũng không thèm quan tâm.
Càng đừng nói sẽ có ý định đi kháng nghị bị buộc xích như con chó.
Không tồn tại.
Đâu có thời gian rảnh rỗi.
Trong một góc mật thất, Huyền Ảnh nghiêng người nằm trên mặt đất lạnh lẽo,
gối lên cánh tay phải, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp vững vàng, như thể
đang nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, chỉ nghe trong dũng đạo tối đen
cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng "leng keng" mỏng manh,
hai mắt vừa rồi còn đang nhắm soạt một cái mở ra.
Thần thái cùng vẻ tàn khốc trong đôi mắt kia, căn bản không nhìn ra chút lười biếng hay thả lỏng nào.
Huyền Ảnh nín thở ngưng thần, sau một lúc lâu tỉ mỉ nghe xong, nửa ngày sau
cũng không nghe thấy động tĩnh dư gì không cần thiết, mi gian thoáng
tăng thêm một tia nghi ngờ.
Sau nhiều lần chần chừ, Huyền Ảnh lựa chọn đứng lên, cuối cùng xem xét một lát, rốt cuộc chạy đến dũng đạo.
Một lát sau, Huyền Ảnh đứng yên ở trong trong dũng đạo, giữa ngón tay cầm
theo một cái chìa khóa, ẩn ẩn phản chiếu ra một tia sáng, mà trên tay
kia của hắn rõ ràng cầm một chiếc thắt lưng vải nhỏ rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!