Chính ngọ ngày đầu tiên, Tạ Dật Tiềm nhàn rỗi hưởng thụ bị phạt, một là
không cần lên triều nghe các lão thần lải nhà lải nhải, hai là không cần thấy những bộ mặt đáng ghét kia. Chuyện duy nhất có thể làm cho
hắn phiền lòng chính là không biết phải giải quyết Huyền Ảnh như thế
nào, mấy ngày trước cũng nói ra được nửa, cho dù không dễ dàng khôi phục lại như trước kia, ít nhất cũng tiêu tan phần nào hiềm khích lúc trước. Đều nói người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, song hỷ lâm môn lại càng làm cho người ta vui sướng. Tay trái Tạ Dật Tiềm xách một cái lồng chim, tay phải cầm một cọng cỏ khô,
vừa đi về phía hậu hoa viên vừa không quên đùa giỡn chim nhỏ. Nhìn con chim nhảy nhót trong lồng, Tạ Dật Tiềm chỉ cảm thấy tâm tình cũng theo đó bay lên. Nghe nói, Lương Vương hai ngày trước ở Lại Bộ phạm phải một sai lầm không
lớn không nhỏ, một tờ trạng thư bị người ta túm bím tóc chọc cho long
nhan giận dữ, hoàng đế tức giận phạt hắn quỳ trên điện ba canh giờ, dẫn
tới vô số cười nhạo. Mà cùng ngày hôm đó, Lương Vương lại tức giận đến mức bán đi mười mấy tỳ nữ trong quý phủ. Là đối thủ một mất một còn của Lâm Phong, biết đối phương sống cũng không quá thuận lợi, Tạ Dật Tiềm tự nhiên liền vui vẻ. Càng đừng nói ngoại trừ lần đó ra, người hai tháng trước hắn phái đi Lĩnh
Nam cũng đang vội vã trên đường trở về, nghe nói nhiệm vụ hoàn thành
cũng không tệ lắm, cụ thể chỉ chờ người thuộc hạ kia hồi phủ bẩm báo chi tiết sau. Chỉ là không biết Huyền Ảnh làm sao lại khăng khăng
muốn quay về Lương Vương phủ, nhưng vẫn giống như mấy ngày trước, chịu
khổ dưới tay Lương Vương.
Tạ Dật Tiềm tự nhận mình là một chủ tử
cực khoan dung rộng lượng, thuộc hạ phạm sai lầm tất nhiên sẽ nghiêm
trị, nhưng phạt xong rồi, việc này cũng liền bỏ qua. Mặc kệ trong lòng thái độ của hắn đối với Huyền Ảnh rốt cuộc phức tạp như thế nào,
ít nhất ở trước mặt người khác, hắn sẽ không đi tìm Huyền Ảnh gây khó
dễ. Thậm chí lúc rảnh rỗi không có việc gì lại nhớ tới chuyện cũ khi còn bé. Tạ Dật Tiềm còn có thể cười cảm khái hai câu, người ta nói đại nữ thay đổi mười tám lần, đại nam nhân này biến hóa này cũng không nhỏ ha! Ai có thể ngờ rằng, một tiểu hài tử từng mang vẻ mặt kia, trưởng thành rồi tính tình lại chất phác như bây giờ. Đây cũng không phải là Tạ Dật Tiềm phỉ báng gì Huyền Ảnh, cho dù là giữa
chừng có hỏi ảnh vệ vài lần cũng không có người nào nói tính cách của
Huyền Ảnh khiến người ta yêu mến cũng như biết cách linh hoạt. Trong lúc mải nghĩ xa, Tạ Dật Tiềm đã tới hậu hoa viên rồi. Chẳng qua là, không đợi hắn tìm một chỗ để ngồi xuống, chỉ thấy Thiên Nhận không biết từ nơi nào không một tiếng động xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!