Mười mấy năm trước, nhóc con Tạ Dật Tiềm đi theo lão Thụy Vương từ biên
cương hồi kinh, không ngờ dọc nơi mình đi qua đang gặp hạn hán, ven
đường đều là bách tính vô cùng gầy yếu như que củi, nhân dân khắp nơi
lầm than. Nhóc con Tạ Dật Tiềm tuổi còn nhỏ, chỉ biết bám trước
cửa sổ xe ngựa, đôi mắt tròn lưu động trợn trừng, nhìn nạn dân túm tụm
ven đường mà không biết làm sao. Hắn không hiểu được hạn hán đối
với những bách tính này có ý nghĩa gì, cũng không biết hoa y cẩm phục
của hắn khi đi trên đoạn đường này có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối
với những người đó. Lão Thụy Vương lúc ấy không đành lòng nhìn
nạn dân kêu trời than đất, cân nhắc hết lần này đến lần khác, chung quy
cũng vẫn gọi thân vệ tới, mang lương khô bọn họ đem theo phân phát
xuống, lại tự bỏ tiền túi ra mua lương gạo giá cả tăng vọt trong thành,
đứng ở đầu đường phát cháo cứu dân. Nhóm đại nhân đều bận rộn, Tạ Dật Tiềm nho nhỏ đợi ở trong xe ngựa cảm thấy nhàm chán, nhìn trái nhìn phải, thấy không có người can ngăn, dứt khoát mang theo hai gã sai vặt, nhảy tung tăng chạy ra ngoài. Ai ngờ được, hành động tình cờ khi đó trái lại dưới cơ duyên xảo hợp, cứu mạng một gia đình Tuy nói, cho dù không có sự xuất hiện Tạ Dật Tiềm, một nhà nạn dân kia cũng chưa chắc đã không thể vượt qua nạn đói, nhưng dù thế nào... Quỹ đạo
cuộc sống của tiểu nhi tử của gia đình nạn dân kia từ đấy cũng thay đổi. Nhóc con Tạ Dật Tiềm đi trên đường, ăn mặc hoa lệ đều rất bắt mắt trên cả
con phố, nếu không phải hai đại hán đi theo bên cạnh hắn nhìn qua thật
sự không dễ chọc, nói không chừng không biết còn có thể có người mất trí nhào tới hay không. Khi Tạ Dật Tiềm không biết vì sao lại rẽ vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh tĩnh mịch, cảnh tượng trong mắt vẫn chật ních
người như cũ, hoặc nằm, hoặc ngồi co ro ở góc tường.
Từ lão nhân
xanh xao vàng vọt đến trẻ con gào khóc đòi ăn, nếu nói những người này
có điểm tương đồng gì, đại khái chỉ có ánh mắt ảm đạm không ánh sáng như nhau của bọn họ. Nhóc con Tạ Dật Tiềm vẫn không rõ khốn cảnh của những người này, cũng chỉ được nghe phụ thân nói một câu: Nếu không có
người cứu, bọn họ liền xong rồi. Mà bước ngoặt của hết thảy chính là xuất phát ở cuối hẻm nhỏ. Một nhà tám người ôm nhau, nhưng ở bên
chân bọn họ còn có một tiểu hài tử gầy trơ xương, hai mắt nhắm chặt lại, từ xa nhìn lại thậm chí không nhìn ra có còn hơi thở hay không. Rất nhiều năm về sau, Tạ Dật Tiềm ngẫu nhiên hồi tưởng lại chuyện khi còn
bé, nhưng hắn vẫn không rõ, vì sao lúc ấy lại dừng lại ngay trước mặt
một gia đình kia chứ? Rõ ràng có nhiều gia đình tương tự như vậy, tình hình so với bọn họ tốt hơn cũng như tệ hơn đều không thiếu, nhưng
hắn vẫn dừng ở trước gia đình kia. Gọi là duyên phận. Có lẽ cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Cái thời điểm đó, nhóc con Tạ Dật Tiềm dừng bước, ánh mắt không thể kìm được rơi xuống trên người tiểu nam hài nằm trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!