Ám Nhất cùng Ám Nhị cũng bị sự đảo ngược trước mắt làm kinh hãi, hai
người đưa mắt nhìn nhau một lát, hơi ra vẻ cân nhắc, chỉ thấy Ám Nhất
từng bước tiến lên trước—
"Chúng ta đuổi bắt thích khách, đúng là vô tình mạo phạm Thụy Vương điện hạ, mong các hạ thứ lỗi, đợi ta bắt
được người, lập tức rời khỏi phủ đệ của điện hạ."
Nói xong, hắn lại tiến lên vài bước, làm bộ muốn động thủ với Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh theo bản năng lắc mình né tránh, nhưng động tác trên cổ không thay
đổi, nhìn chằm chằm thẳng về phía chỗ Thiên Nhận như trước.
Hắn
nghĩ, chỉ cần thủ lĩnh nguyện ý lộ ra cho dù là một chút hành động, hắn
đều có thể thuyết phục bản thân, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà
không phải là chủ thượng coi hắn như đứa con vứt đi.
Nhưng mà không có, hoàn toàn không có.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Thiên Nhận đều không có gì thay đổi, ánh mắt
của hắn nhìn Huyền Ảnh không mang theo một chút độ ấm, thật sự giống như là...
Chỉ như một người lạ tự ý xông vào vương phủ.
Huyền Ảnh lúc này đã rất chật vật, vết máu trên đường lánh nạn nhuộm giọt
dính ướt y sam, vạt váy bị hắn xé rách nát tả tơi lỏng lẻo bên hông, đầu tóc rối bời lại che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của hắn.
Hiện tại cho dù vứt hắn đến trong chỗ đám khất cái ngoài thành, tựa hồ cũng không có cái gì không hợp lý.
Huyền Ảnh trầm mặc đã lâu, cũng dưới ánh mắt không mang theo độ ấm của Thiên
Nhận giằng co đã lâu, khi hắn nửa ngày mới chuyển động cổ một chút, lúc
này mới phát hiện cơ thể của mình đã cứng ngắc khủng khiếp, vừa động một chút cũng thấy đau nhức.
"Thủ..." Thanh âm của hắn khàn khàn, chỉ là sau khi phun ra một chữ liền trong phút chốc thu âm lại.
Đợi hắn cúi đầu điều hòa lần cuối, khi Huyền Ảnh ngẩng đầu trở lại, hoang mang lúc trước đã hoàn toàn không thấy đâu.
Hắn phất phất tay, quay đầu nhìn Ám Nhất cùng Ám Nhị, rất nhiều oán hận trong ánh mắt không thể nói rõ được bệnh tình.
Nguyên nhân nhất định đều là do bọn họ.
Huyền Ảnh nghĩ thầm, nếu không phải phía sau có truy binh, chủ thượng tất
nhiên sẽ không cự tuyệt hắn ở ngoài cửa này, cho nên chỉ cần làm cho hai người kia rời đi là hắn có thể vào vương phủ sao?
Rõ ràng... Chủ thượng mấy hôm trước còn nói, cửa của vương phủ vẫn luôn giữ lại cho hắn.
Huyền Ảnh an ủi mình, theo thời gian chậm rãi trôi qua, khí thế sắc bén tỏa
ra trên người hắn càng trở nên dồi dào, nhìn hai người đối diện liên tục giật mình.
Ám Nhất Ám Nhị thậm chí cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì, cái người trước mặt không thể trốn kia tựa như thay tâm đổi
tính, hung ác đến mức dường như muốn ăn thịt bọn họ.
Hai người đồng thời lui về phía sau nửa bước, xốc lại tinh thần, trong mắt chứa cảnh giác nhìn thẳng Huyền Ảnh.
"Đến đây đi—" Tiếng khàn khàn lại vang lên, Huyền Ảnh rốt cuộc không hề chờ
đợi Thiên Nhận thay đổi thái độ vô nghĩa, ngược lại xem nhẹ hết thảy ném ra sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!