Cuối cùng, vẫn là Địa Nhân đành phải đẩy đám người ra, nửa ngồi xổm
xuống bên người Huyền Ảnh, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, nửa ngày mới cảm nhận được một chút lấp lửng. Địa Nhân nhanh chóng hít sâu
một hơi, thuận tiện quay đầu hướng về phía Hoàng Mịhô một tiếng, thanh
âm như cầu vồng xuyên qua không khí, "Đừng thất thần nữa, khiêng người
trở vê đi!" Đều nói người thầy thuốc có trái tim nhân ái, người
làm nghề thầy thuốc cũng đa số là nhân vật từ bi huyền hồ tế thế*, nhưng nếu đổi thành ảnh vệ, ngoài hành nghề y kia ra, việc giết người càng là sở trường của Địa Nhân hơn. (*Huyền hồ tế thế/悬壶济世: Bình hồ lô
chữa bệnh cứu người, thường để chỉ những người hành nghề y, dược sĩ, bác sĩ hoặc mang hàm ý khen ngợi những người y thuật cao minh, hành y cứu
thế, coi việc cứu người là niềm vui.) Nhất là người mà lớn lên có dáng người bộ dáng khôi ngô này, nửa bên mặt có một vết sẹo dữ tợn do
dao để lại vắt ngang qua, ngoại trừ người của Thụy Vương phủ, rất ít
người bên ngoài tin rằng, sở trường lớn nhất của Địa Nhân chính là y
thuật độc thuật, mà không phải đánh lộn ẩu đả. Hoàng Mị bị hắn
gầm lên một tiếng, thêm với bị tình trạng của Huyền Ảnh kích động, trong lúc nhất thời vậy mà lại không có phản ứng. Hắn bất giác chỉ
nhìn thấy khuôn mặt của Địa Nhân, lại liên tưởng đến đại hán khó đối phó sợ tới mức liên tục lùi về sau hai bước, đụng vào nô tài phía sau, khó
khăn lắm mới dừng lại được. Địa Nhân không có thời gian để ý tới
hắn, thấy thế cũng không nói gì thêm, chỉ cau mày lặp lại một lần nữa:
"Người nhanh lên, còn ngơ ngác nữa Huyền Ảnh phải đi gặp Diêm Vương
đấy!' Tuy nói thế, đợi đến khi Hoàng Mị lết đến bên người Huyền
Ảnh, nhìn chằm chằm người trên mặt đất nửa ngày, nhưng vẫn là một bộ
dáng không thể nào xuống tay. Địa Nhân cười lạnh hai tiếng: "Do
dự cái gì? Chạm vào chỗ nào cũng không giống nhau sao? Khuyên ngươi thừa dịp Huyền Ảnh còn chưa tỉnh kéo hắn trở về, bằng không đến khi ý thức
thanh tỉnh, dù cho trở lại phòng cũng là bị đại tội."
Nói xong,
Địa Nhân làm gương mẫu trước, hắn xoay thấp người xuống, vòng qua nách
Huyền Ảnh, dưới tay dùng một chút lực, trực tiếp kéo người đến. Mà Huyền Ảnh vừa bị di chuyển như vậy, cho dù toàn bộ ý thức trống rỗng
nhưng vẫn không kiềm chế được co rút một chút, khóe miệng lại tràn ra
vài giọt máu. Địa Nhân nghiêng đầu quá nửa, cuối cùng không đành lòng nhìn nữa. Mà động tác của Hoàng Mị vẫn lề mề như cũ lại làm cho hắn phiền càng thêm
phiền: "Còn không nhanh lên chút! Không làm được thì phải đi gọi thủ
lĩnh tới!" Hoàng Mị bị hắn gầm lên giận dữ, lúc này mới lấy lại tinh thần. Hắn lại nhìn chằm chằm Huyền Ảnh hôn mê hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xổm
xuống, bắt chước động tác của Địa Nhân, di chuyển Huyền Ảnh từ bên kia
lên. "Đi, đến sân trong của ta." Địa Nhân nói xong, từng bước chạy nhanh về phía vương phủ trước, đi trước chuẩn bị thuốc trị thương. Mấy người vội vàng đi tới, đi cũng vội vàng, nhưng chỉ trong thời gian chốc lát, người tụ tập ở cửa sau Thụy Vương phủ liền tản ra, chỉ để lại bãi
máu lớn ở góc sáng, ẩn ẩn bao quanh một hình người mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!