Những giọt nước trên tóc đã bốc hơi hết, hô hấp của Bạch Cách có hơi dồn dập, một luồng nhiệt cuồn cuộn tỏa ra từ lồng ngực nóng bỏng phía sau, rất dễ chịu. Anh nằm trên giường nhắm mắt thả lỏng người một lúc, điều chỉnh nhịp thở trở lại bình thường.
Bạch Cách gạt bàn tay đang đặt trên eo mình ra, rồi nhảy ra xuống giường. Hơi lạnh từ sàn nhà truyền đến lòng bàn chân vừa mới được ủ ấm làm anh hơi run lên.
Bạch Cách nhặt quần áo dưới đất lên, tất cả đều nhăn nhúm, còn thấm nước, mặc vào vẫn còn ẩm ướt. Bạch Cách cau mày, nếu cứ ra ngoài thế này thì nhất định sẽ bị người ta nhìn ra.
Kỳ Việt nhìn anh bận rộn, hắn híp mắt lại, xem ra vừa rồi mình vẫn rất nương tay, hồi phục sinh lực nhanh nhỉ, còn vui vẻ nữa.
Bạch Cách liếc nhìn người đang biếng nhác nằm trên giường, anh phẫn nộ trừng mắt. Nhưng vì trong mắt anh vẫn còn hơi nước nên trông anh chẳng chút uy lực nào với Kỳ Việt cả, trái lại còn đầy ý tứ quyến rũ.
"Còn không mau dậy đi, lâu như vậy chắc là họ đã nghi ngờ."
Bạch Cách day huyệt thái dương. Vốn dĩ đây là tiệc mừng của Kỳ Việt, kết quả nhân vật chính của bữa tiệc lại nghênh ngang chạy lên lầu cùng anh làm những chuyện không thể diễn tả được.
Kỳ Việt vẫn không nhúc nhích, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt anh trong chốc lát: "Chỉ vì em không muốn mọi người biết tôi là Alpha của em?" Bạch Cách dừng động tác lại: "Đúng vậy, vừa xấu vừa thận hư, tôi sợ mình bị mất mặt."
"Thận hư?", Kỳ Việt nhướng mày, mắt hắn đảo quanh người anh giống như lưu manh.
Bạch Cách nheo mắt, người này lại t*ng trùng lên não rồi, anh xoay người chuẩn bị rời đi.
Kỳ Việt khẽ thở dài, hắn nhảy dựng lên và kéo anh lại: "Nếu đã không muốn người ta biết thì phải chỉnh đốn cho tốt rồi hãy ra ngoài."
Kỳ Việt xoay mặt Bạch Cách nhìn vào trong gương, cúc cổ áo chưa cài, một màu đỏ lan từ cổ đến hai má, lông mi hãy còn vương chút nước.
Bạch Cách ngẩn người nhìn bản thân mình trong gương, nhu thuận và gợi tình. Đây là lần đầu tiên anh trông thấy mình như thế này.
"Em có biết bây giờ mình quyến rũ thế nào không? Nhìn em như quả anh đào mới chín, ngọt ngào vừa miệng, cắn một ngụm thì sẽ thích mê", môi Kỳ Việt kề sát bên tai anh, luồng khí nóng hổi nhịp nhàng phun vào lỗ tai mẫn cảm, mang tai trắng như sứ thoáng cái đỏ lên.
Bạch Cách không có biểu cảm gì cài lại áo, giẫm thẳng lên chân ai đó.
Kỳ Việt khẽ cau mày, rút chân lại, hắn lấy một vài món đồ trang điểm từ trong ngăn kéo trên bàn làm việc ra: "Lần trước em đi còn để lại thứ này, đúng lúc cần dùng đến."
Bạch Cách nhìn hắn cúi đầu chuyên chú trang điểm cho mình, anh quay đầu nhìn nơi khác: "Không ngờ anh còn biết trang điểm đấy."
Kỳ Việt gật đầu không phủ nhận: "Có đôi khi sẽ dùng đến", hắn nói xong thì tiếp tục giúp anh che mấy dấu vết mờ ám kia.
Mấy phút sau, dấu vết ái muội trên mặt Bạch cách bị che đi, Omega quyến rũ biến mất, trở lại là Omega cao quý lạnh lùng.
"Được rồi", Kỳ Việt đứng thẳng người lên, ngay tức thì cao hơn Bạch Cách nửa cái đầu.
Hắn tìm một bộ quần áo trong tủ quần áo cho anh thay, thuận tiện giúp anh tạo ra mấy nếp nhăn trên quần áo vờ như dấu vết đánh nhau.
Truyện edit chỉ được đăng tải trên trang chính chủ Wordpress và Watt.pad của Lạc Hoa Lâu.
Bạch Cách nhìn bộ quần áo này và bộ quần áo vừa nãy của mình không khác nhau lắm, anh nghi ngờ hỏi: "Tại sao anh lại có quần áo cùng kiểu ở đây?"
"Quần áo của tôi và em đều do mẹ Ngô mua, có nhiều cái có kiểu dáng giống nhau lắm", Kỳ Việt dừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào mắt anh, hắn tựa như mỉm cười và nói: "Nó có tên gọi khác là đồ đôi, em cũng có thể gọi là đồ chồng chồng. Nếu em muốn thì cứ lấy cái này ở chỗ tôi mà mặc, thế là em sẽ có hai bộ trang phục giống nhau để thay đổi."
"Tôi rất muốn nhìn thấy em mặc một lượt tất cả quần áo của tôi đấy."
Mặc quần áo của bạn trai sao, nghe tuyệt thật đấy, Kỳ Việt huýt sáo.
Nghe hắn nói chuyện, khóe môi Bạch Cách giật giật, anh mặc quần áo của hắn hơi rộng một chút, không phải cỡ thường ngày của anh.
Sao Bạch Cách lại không biết vậy, anh nghi ngờ, anh chưa bao giờ thấy Kỳ Việt mặc cùng một bộ quần áo với anh.
"Được rồi", giọng Kỳ Việt vang lên làm anh hoàn hồn.
Bạch Cách rũ mắt, anh nhìn chính mình trong gương, xác nhận không còn dấu vết gì nữa mới xoay người rời đi, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn.
Kỳ Việt nhướng mày, hắn kéo anh lại, cắn một phát vào môi dưới của anh.
Bạch Cách thúc thẳng vào bụng hắn, anh lau chỗ bị cắn: "Anh là chó hả?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!