"Kỳ Việt thật là quá đáng", Khương Thành cũng là người nóng nảy, cậu ta
đứng dậy tiến lên phía trước. Kỳ Việt biết rõ hôm nay là kỳ động dục của Bạch Cách còn ngang nhiên khanh khanh ta ta với người khác.
Bạch Cách kéo cậu ta lại, anh đóng quang não: "Kỳ Dật Thần nói đúng lắm, cậu nên vào bộ đội huấn luyện một chút, lúc nào cũng dễ bị chuyện xung
quanh ảnh hưởng, không thích hợp theo tôi làm nhiệm vụ đâu."
"Ôi chao, lão đại, em sai rồi, nhưng anh đừng so sánh em với rác rưởi Kỳ Dật Thần."
Bạch Cách không để ý đến cậu ta nữa, anh nhìn Úc Khương đang quấn quýt lấy Kỳ Việt, anh đi thẳng đến chỗ Kỳ Tá: "Ông nội."
"Sắc mặt khó coi quá, gặp chuyện gì à?", Kỳ Tá vỗ vị trí bên cạnh bảo anh ngồi xuống.
Bạch Cách không ngồi xuống mà chỉ đưa tay niết vai mình: "Không sao ạ, chẳng qua là gần đây có nhiều chuyện chút thôi."
"Cháu chưa bao giờ vì công việc mà khó chịu như vậy", Kỳ Tá nhích lại gần,
ông nhìn Kỳ Việt ở đằng xa, từ lúc Bạch Bách vừa mới bước vào cửa, đến
khi thằng bé khiêu khích Tiểu Việt thì tâm trạng vẫn không tệ lắm, nhưng bây giờ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra thằng bé hơi trầm mặc.
Ông nhớ Kỳ Việt nói hôm nay Bạch Cách vừa hoàn thành nhiệm vụ, chí khí không đến mức sa sút như thế này.
"Không phải vì công việc, thì là Tiểu Việt lại bắt nạt cháu?"
Bạch Cách nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở trên lầu thì vẻ mặt cứng đờ. Anh bình tỉnh lại rồi đổi thành giọng điệu vui vẻ: "Cháu với Kỳ Việt còn không
biết ai bắt nạt ai đâu ạ, ông đừng lo lắng quá, công việc nhiều quá nên
có hơi mệt thôi ạ."
Kỳ Tá thấy vậy cũng không muốn hỏi thêm nữa, ông cười ha ha: "Cháu có thể nghĩ như vậy thì ông rất yên tâm, nhưng
cũng nên dạy dỗ lại tên nhóc thối kia."
Úc Khương tới không bao lâu thì tiệc rượu cũng sắp kết thúc, nhiều người đã lục tục ra về.
Khương Thành nhìn thời gian, cảm thấy đã sắp đến giờ: "Lão đại, tối nay anh ở
nhà họ Kỳ hay nhà họ Bạch, ở nhà họ Bạch thì em đưa anh về."
Bạch cách nhìn lên: "Tối nay tôi và Bạch Lộc ở lại đây."
"Vậy em đi trước, có việc gì thì tìm em", Khương Thành đứng dậy đi ra ngoài theo dòng người.
Người đã đi gần hết, mí mắt Bạch Cách sắp díu lại, anh ngáp một cái: "Ông nội, không còn việc gì thì cháu cũng về phòng đây."
Kỳ Tá nhìn Kỳ Việt, vùng mắt đầy nếp nhăn hơi nheo lại: "Đi thôi."
Bạch Cách gật đầu, lên lầu về phòng của mình.
Úc Khương nhìn thoáng qua bóng lưng Bạch Cách rời đi, anh ta nói với Kỳ
Việt: "Sếp, rốt cuộc tôi cũng hiểu sao cậu ghét Bạch Cách như vậy rồi."
Bóng dáng Bạch Cách dần khuất sau cầu thang, Kỳ Việt không nhìn theo nữa, hắn nhíu mày chờ câu tiếp theo.
"Tôi nghi ngờ Bạch Cách mới là con cháu nhà họ Kỳ, ánh mắt của thượng tướng
Kỳ nhìn Bạch Cách cưng chiều như cháu ruột của mình ấy, còn lúc nhìn cậu như nhìn đứa được nhặt về vậy."
Úc Khương nghiêng đầu nhìn Kỳ Tá đang ngồi trên ghế, sự sắc bén toát ra từ hốc mắt trũng sâu, không giận tự uy*. Rõ ràng là có sự khác biệt rất lớn, ánh mắt mày khác với ánh
mắt yêu thương lúc ông đối xử với Bạch Cách vừa nãy.
*Không giận tự uy (不怒自威): tả người tuy không tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
Kỳ Việt nhếch miệng cười không đáp lại.
"Nhưng mà Bạch Cách đẹp hơn tôi tưởng đấy", Úc Khương dựa sát vào Kỳ Việt,
khoát tay lên vai hắn, nháy mắt với người ta một cái: "Sếp, để tôi ở lại nhà cậu nhé. Cậu không thích cậu ấy, cũng không chấp nhận sự theo đuổi
của tôi, thì cho tôi một cơ hội đi. Thân là sếp thì phải quan tâm đến
vấn đề tình cảm của cấp dưới mới là người sếp tốt."
Kỳ Việt tuyệt tình quét chân: "Cút!"
Úc Khương lùi về phía sau một chút, nhưng chân vẫn bị thúc vào bụng, anh
ta ăn đau ôm cái bụng: "Xì, đại thiếu gia nhà họ Kỳ không được sủng,
ngang nhiên trút giận lên người cấp dưới, không xứng chức."
Kỳ Việt thờ ơ bước lên lầu hai: "Chú Tần, lôi người này ra ngoài, có thể bịt miệng cậu ta lại nếu cần."
Kỳ Việt mặc kệ người nọ kêu la, hắn đi lên tầng, nhìn qua phòng mình, hắn
hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng không thèm quay đầu lại mà đi thẳng đến chỗ
người kia.
Truyện edit chỉ được đăng tải trên trang chính chủ Wordpress và Watt.pad của Lạc Hoa Lâu.
Bạch Cách về phòng, anh đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, vừa đi ra thì bị người đứng ở cửa phòng tắm làm cho giật mình.
"Anh ở đây làm gì?"
Kỳ Việt cong môi: "Tôi sợ em cần tin tức tố nên đứng sẵn ở chỗ này. Dựa
theo lượng tin tức tố trước kia em cần thì hôm nay vẫn chưa đủ."
Ánh mắt Kỳ Việt du ngoạn trên người anh: "Có vẻ là em đã chuẩn bị tốt rồi."
Bạch Cách đảo mắt nhìn hắn: "Ý anh là gì."
"Em ăn mặc mát mẻ thế này không phải đang chờ tôi à?"
Nghe vậy Bạch Cách cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng.
Anh đang mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, rất mỏng và nhẹ, dài vừa qua mông,
hai chân dài trắng như sứ lộ ra ngoài, đai buộc thắt quanh eo, cổ áo chữ V mở rộng từ ngực đến cổ.
Đây là bộ đồ ngủ mà mẹ Ngô đưa tới lúc nãy, mới nãy không cảm thấy có gì, bây giờ Kỳ Việt vừa bước vào, bầu
không khí tự nhiên trở nên mờ ám.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!