Ăn sáng xong, Bạch Cách về quân bộ một chuyến, anh lấy một vài thứ rồi đi đến trường quân đội top 1.
Bạch Cách vừa bước vào cổng trường, có một bàn tay đánh úp anh từ phía sau.
Tiếng gió thổi vù vù, vẻ mặt Bạch cách trở nên lạnh lùng, anh trở tay ấn người nọ lên tường.
Bạch Cách nhìn rõ mặt của người nọ, anh khẽ
nhíu mày. Người tập kích anh chính là người thanh niên có mái tóc vàng
xuất hiện cuối cùng trong bữa tiệc ngày hôm qua, người theo đuổi Kỳ
Việt.
"Tại sao lại tập kích tôi?"
Cánh tay Úc Khương bị
gập ở sau lưng, anh ta khẽ hít một hơi, cảm thấy cánh tay mình sắp bị bẻ gãy đến nơi rồi, Bạch Cách và Kỳ Việt sao người nào cũng tàn nhẫn hết
vậy.
Anh ta hơi nghi ngờ, sao một Omega có thể phản ứng nhanh và mạnh như vậy?
Úc Khương cười ha hả nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, tôi không tập kích cậu.
Chẳng qua là ngưỡng mộ cậu đã lâu, muốn làm quen với cậu thôi."
"Ngưỡng mộ tôi? Chẳng phải người anh ngưỡng mộ là Kỳ Việt hả?"
"Ngưỡng mộ hắn và ngưỡng mộ cậu, hai người khác nhau", Úc Khương cười đùa tí tửng nói.
Bạch Cách cười khẽ: "Vậy thì chắc là anh biết tôi ghét hắn lắm. Giữa tôi và hắn, anh chỉ có thể chọn một người."
"Cậu và hắn ai dễ theo đuổi hơn ta?", Úc Khương xoa tay nói. Hóa ra đây là
Tu La Tràng* trong truyền thuyết sao, hai người đẹp muốn tranh giành một mình anh ta. Nhưng mà phải chọn một trong hai người đẹp khó quá đi.
*Tu La Tràng (修罗场): ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những cảnh mà mối quan hệ
giữa các cá nhân rất phức tạp và những người có mặt có nhiều quan hệ
hoặc thân phận bất thường.
"Tôi đã kết hôn", con ngươi Bạch Cách tối lại, buông tay Úc Khương ra.
Úc Khương xoa cổ tay, xoay người lại nhìn anh. Ánh đèn tối qua hơi tối,
anh ta chỉ nhìn lướt qua, tuy không rõ lắm, nhưng cũng là một thoáng
kinh hồng. Bây giờ nhìn gần, người thật càng đẹp hơn so với trong ảnh.
Ánh mắt của Úc Khương ẩn chứa ý cười: "Cậu đẹp hơn hắn, thế nên tôi quyết định đuổi theo cậu."
"Tôi đã nói là tôi kết hôn rồi."
"Không sao, tôi không ngại", Úc Khương sửa sang lại quần áo, nghiêm túc giới
thiệu bản thân: "Xin chào, tôi là lính của Kỳ Việt, Úc khương, trung úy. Hình như tôi lớn hơn cậu một tuổi, cậu có thể gọi tôi là anh Úc."
Bạch Cách bị người ta dùng kiểu ánh mắt này nhìn chằm chằm, nên đầu lông mày của anh càng nhíu chặt hơn. Hôm qua anh thấy ánh mắt của anh ta nhìn Kỳ Việt rực lửa như vậy, anh còn tưởng đâu Úc Khương biết hôn sự của anh
và Kỳ Việt, nên giờ tìm anh tra hỏi. Nhưng nhìn ánh mắt hừng hực của
người nọ thì Bạch Cách lại cảm thấy không giống.
Truyện edit chỉ được đăng tải trên trang chính chủ Wordpress và Watt.pad của Lạc Hoa Lâu.
Bạch Cách liếc nhìn người nọ, không bắt tay lại, anh nói: "Gọi tôi là trưởng quan."
Úc Khương thấy người nọ không muốn bắt tay với mình, anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ. Tay người đẹp đẹp như này đúng là không nên nắm tùy tiện.
"Hôm qua vội quá nên chưa kịp chào hỏi cậu. Nếu hôm nay ông trời đã cho
chúng ta có duyên gặp lại, thì chi bằng để lại phương thức liên lạc gì
đó nhỉ?"
Khóe miệng Bạch Cách giật giật, anh không có biểu cảm
gì, xoay người bỏ đi. Kỳ Việt chẳng đáng tin chút nào, người đi theo hắn cũng vậy.
Úc Khương chầm chậm chạy theo bước chân anh: "Bạch đại mỹ nhân tới tìm trưởng quan của chúng tôi đúng không?"
Bạch Cách dừng lại: "Hắn ở đây?"
Úc Khương gật đầu: "Thiếu tá Kỳ vừa mới được thăng chức, cấp trên cho hắn
nghỉ một thời gian, ngay đó hắn đã bị hiệu trưởng trường quân đội top 1
kéo đến đây để huấn luyện các sinh viên."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!