TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Triệu Tây Âm nôn khan không ngừng được, phần bụng co giật khiến bụng dưới của cô cũng giật theo.Cảm giác khác thường ở bụng trong nháy mắt kéo lý trí cô trở lại, cô cố tình che hai tay trên bụng, sau đó ép buộc bản thân bình tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, Chu Khải Thâm vừa định ôm ngang cô lên thì Triệu Tây Âm đẩy tay anh ra, tự mình chống đầu gối đứng lên.Từ đầu đến cuối, Triệu Tây Âm đều không nói câu gì, chỉ cúi thấp đầu đứng yên lặng tại chỗ.Ở đây đều là người biết quan sát, hai mặt nhìn nhau.
Lão Trình phá vỡ cục diện bế tắc, “Ăn no rồi về nhà sớm thôi.”Chu Khải Thâm lái xe, Triệu Tây Âm ngồi ở ghế phụ, toàn bộ hành trình về Phạm Duyệt cô đều quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.Độ ấm đêm tháng Tư tại Bắc Kinh dần rõ rệt, cửa sổ xe trượt xuống một nửa, gió tự nhiên ùa vào trong xe, im lặng đến mức còn tiếng gió vù vù.
Sau khi về đến nhà, Triệu Tây Âm im lặng đổi giày, im lặng vào bếp uống nước, ly thủy tinh đầy nước tràn ra ngoài mà cô không hay.Chu Khải Thâm ấn nút dừng, nhẹ nhàng nắm tay cô, “Tiểu Tây.”Triệu Tây Âm không tránh để kệ anh nắm, một lát sau mới rút tay ra.Cả buổi tối cô đều trong trạng thái như vậy.Thói quen nên làm ngày thường vẫn diễn ra, đi tắm, xem điện thoại, bật TV chỉ nghe âm thanh, mấy lần Chu Khải Thâm muốn nói chuyện với cô đều bị thái độ ngoảnh mặt làm ngơ của cô ép nín lại.Anh chỉ có thể từ bỏ.Chờ anh tắm xong ra ngoài, TV và đèn phòng ngủ đã tắt, hẳn là Triệu Tây Âm đi ngủ rồi.Thời tiết ngày một ấm, ngay cả ánh đèn neon thành phố ngoài cửa sổ cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều.Hai tay Chu Khải Thâm chống vào hai bên song cửa sổ, lẳng lặng nhìn bống đêm bên ngoài.Anh đã sai rồi ư?Có lẽ trong tình yêu cũng có lúc cần những lời nói dối thiện ý.Chu Khải Thâm hơi nghiêng đầu, khóe mắt thấy phòng ngủ chính tối om, tim anh cũng tối theo, vừa mệt mỏi vừa đau lòng.Trước Tết anh đã kiểm tra qua một lần, khi đó bác sĩ đề nghị nếu thấy không khỏe thì kiểm tra lại.
Không ngờ gần đến Tết, bệnh đau đầu của anh tăng lên gấp mấy lần.
Sau khi trở về từ Tây An, bác sĩ lập tức đề nghị anh trực tiếp giải phẫu.Chu Khải Thâm thấy được trái tim chân thành của Triệu Tây Âm, rất muốn rất muốn tái hôn.Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện kéo dài tới khi phẫu thuật xong, xác nhận không có sai lầm gì mới quấn lấy cô cả đời.
Nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt chờ đợi của Triệu Tây Âm, anh đều cảm thấy tội đáng muôn chết, không nỡ để cô chờ đợi thêm một giây nào.Tái hôn đi!Anh nghĩ.Thỏa thuận liên quan tới tính mạng gia đình và bản thân trước hôn nhân là thành ý lớn nhất của anh.Nếu như có chuyện, ít ra Triệu Tây Âm còn có đường lui.Tầm mắt nhìn tới tòa nhà CCTV mới, hiệu ứng đèn LED tòa nhà đổi màu liên tục, từ tối màu đột nhiên chuyển sáng, tia sáng chói mắt.
Chu Khải Thâm bị chói mắt nên chợt choáng váng, giây phút mất cân bằng này anh đột nhiên thấy hối hận ――Có phải bản thân mình quá ích kỷ, cô vốn là người vô tội mà giờ cũng phải gánh vác nhiều áp lực và ràng buộc như vậy.Thời gian một điếu thuốc.Triệu chứng đau đầu từ tối qua không tha cho Chu Khải Thâm, giờ phút này đã đến cực hạn.
Anh cho là Triệu Tây Âm ngủ say, yên lặng đi vào phòng ngủ, chỉ bật một cái đèn ngủ cực tối.Màu sắc của ánh đèn như nến đỏ ngày xưa, chiếu lên vách tường màu xám tro nhạt.
Chu Khải Thâm lấy hai lọ thuốc giảm đau từ ngăn kéo cuối cùng ra, vừa mở định uống thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Triệu Tây Âm vang lên: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”Tay Chu Khải Thâm run lên.Cô lặp lại, “Sẽ chết sao?”Giọng điệu này quá mức bình tĩnh, như bầu trời êm đềm trước bão tuyết, chỉ chờ một ngọn gió tây có thể cấu xé mắt tuyết.Chu Khải Thâm quay đầu lại nhìn, phát hiện gương mặt Triệu Tây Âm đã đầm đìa nước mắt.“Tiểu Tây.” Tim anh thắt lại, xoay chuyển trái phải, có mấy phần không biết làm sao.
Anh cuống quít bò lên giường, cẩn thận từng li từng tí một ôm cô vào lòng, giải thích lại lần nữa như dỗ dành đứa bé: “Bác sĩ nói có lẽ xác suất cao là lành tính, hơn nữa rất nhỏ, phát hiện cũng rất đúng lúc.
Loại này rất nhiều người cũng có, có ít thì chịu được không sao, nhưng đau đầu thì vô cùng khó chịu.”Chu Khải Thâm đàng hoàng trịnh trọng nói: “Anh cảm nhận được cơn đau nhạy cảm hơn người bình thường, nếu đổi thành những người khác, tám, chín trên mười phần đều sẽ không coi là chuyện to tát."Nửa thật nửa giả, dỗ cô ngày càng thông suốt.
Triệu Tây Âm níu chặt cổ áo anh, cuối cùng trút ra tiếng khóc nghẹn ngào nín trong cổ họng cả một buổi tối.“Anh là một kẻ lừa gạt, anh là một kẻ lừa gạt.” Cô thấp giọng mắng, tiếng nức nở có cả oan ức, “Tại sao anh lại giấu em lâu như vậy, tại sao không nói sớm hơn cho em biết, tại sao phải một mình chịu đựng.
Anh nghĩ mình là siêu nhân à, có mà siêu nhân chó ấy, Chu Khải Thâm khốn kiếp, anh không phải là người.”Chu Khải Thâm nghe cô mắng vẫn cười, vui vẻ nhẹ lòng hơn, “Lúc thì siêu nhân chó lúc thì con rùa, cuối cùng thì anh là loài gì hả?”Tiếng Triệu Tây Âm khóc càng to hơn, cô đấm bả vai anh, vội vàng “Em, em” đến mức mắng cả bản thân, “Em ngu ngốc quá mà.”“Thôi nào,” Chu Khải Thâm thật sự không vui, ôm lấy cô, “Không được mắng mình, nếu em không vui thì mắng anh không bằng chó, lợn cũng được.”Cô nghẹn ngào, “Cần gì phải mắng, sự thật là vậy mà!”“Được rồi, đêm nay là đêm cuối, sáng mai anh phải vào bệnh viện, để anh nhìn dáng vẻ thật xinh đẹp của vợ nào.” Chu Khải Thâm vỗ lưng cô dỗ dành.“Cái gì mà đêm cuối chứ!” Triệu Tây Âm tức chết, “Anh nói lời gì may mắn chút được không!”"Được được được." Chu Khải Thâm làm bộ tự tát mình một cái, “Khiến vợ lo lắng này.”Suy cho cùng Triệu Tây Âm không nỡ, nắm lấy tay anh, sau đó che lên mặt mình.
Tiếng khóc dần ngừng lại, chỉ còn bầu không khí yên tĩnh.
Triệu Tây Âm duy trì tư thế này một lúc không nhúc nhích, Chu Khải Thâm cảm nhận được dòng nước ấm giữa ngón tay như một cây sắt rèn đỏ rực, để lại dấu ấn trong lòng anh.Đây là lần cuối cùng Triệu Tây Âm khóc trong đêm nay, sau đó cô khôi phục dáng vẻ bình thường, mang theo đôi mắt sưng đỏ giúp Chu Khải Thâm thu dọn đồ đạc.Quần áo, đồ lót, dao cạo râu, mỹ phẩm dưỡng da, đồ lớn nhỏ nào cũng sắp xếp xong xuôi.“Ngày mai anh đi trước đi, em tự lái xe đến, anh không phải bận tâm chuyện nhà, công ty đã có anh Từ lo.
Anh đừng ôm lòng may mắn (你别心存侥幸), cho anh kéo dài nhiều nhất là bảy ngày, không, năm ngày.” Giọng Triệu Tây Âm khàn đi nhưng giọng điệu hết sức nghiêm túc, “Chu Khải Thâm em nói cho anh biết, trời sinh anh mệnh vất vả, nhất định phải liên tục xoay quanh em cả ngày đêm, em không cho anh nằm lâu, không cho anh ngủ nướng, không cho anh nhắm mắt lười biếng trên bàn phẫu thuật đâu.”Triệu Tây Âm khịt mùi, động tác liên tục thu dọn, “Không tin thì anh cứ thử xem, quá năm ngày mà chưa khỏe lên, công ty sẽ bị ‘xẻ thịt’, anh cũng mất vợ đấy.”Chu Khải Thâm nửa nằm trên giường, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, vừa nghe liền nở nụ cười, “Công ty không cần cũng được, nhưng vợ nhất định phải là của anh.”“Anh nghĩ mình là tổng giám đốc bá đạo trong truyện đấy à?” Triệu Tây Âm bực mình, “Trên đời làm gì có nhiều người thần kinh như thế, tai vạ đến thì thân ai nấy lo, anh mà gặp nạn, em đảm bảo sẽ cầm tiền của anh ra ngoài tìm tiểu bạch kiểm, tiểu thịt tươi**, ai nấy đều trẻ hơn anh, ca múa mừng cảnh thái bình hàng đêm.”(*) Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền/trai bao.(**) Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình.
Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.Nói xong, giọng mũi cô càng nặng hơn, giọng ồm ồm uy hiếp: “Không tin thì anh cứ thử đi.”Dường như cơn đau đầu của Chu Khải Thâm giảm bớt hơn nửa, khẽ nhếch khóe miệng, khóe mắt cong lên, nếp nhăn mờ mờ tăng thêm ba phần gợi cảm.
Anh không nói gì, nhìn bóng dáng Triệu Tây Âm bận rộn, có chút ẩm ướt trong mắt.Một đêm này, Chu Khải Thâm ôm Triệu Tây Âm ngủ.Triệu Tây Âm quay lưng về phía anh, thân thể như cánh cung thả lỏng.
Lồng ngực người đàn ông nóng rực, nhịp tim đều đặn mạnh mẽ.Sau đó bọn họ không có cuộc đối thoại nào nữa, hơi thở của đối phương là cách thức trao đổi duy nhất giữa hai người.Những cơn đau đầu của Chu Khải Thâm chìm nổi lúc nặng lúc nhẹ, cuối cùng anh cũng có một giấc ngủ ngon.
Khi anh ngủ, không phát hiện Triệu Tây Âm nhắm hai mắt, chậm rãi chuyển tay anh đặt trên ngực mình xuống bụng dưới.Cô hơi nhúc nhích để lòng bàn tay Chu Khải Thâm dán chặt hơn vào bụng mình.Đêm khuya vắng lặng.Cuối cùng, nhịp tim đập của hai người hòa làm một.Sáng ngày hôm sau, Chu Khải Thâm nhập viện tiến hành quy trình chuẩn bị trước khi phẫu thuật.Cố Hòa Bình và lão Trình đã đến, thư ký Từ mặc một thân âu phục đi giày da, vẫn là hình tượng thư ký tinh anh nên có.
Anh ta cầm từng tài liệu một báo cáo, căn bản không coi Chu Khải Thâm là bệnh nhân.
Y tá đang lấy máu, đâm hai lần không đâm chuẩn, khiến Chu Khải Thâm phiền lòng mất kiên nhẫn, tức giận nói với Từ Cẩm: “Cậu không thể tự quyết định hay sao hả?”Từ Cẩm khép tài liệu lại, “Ở vị trí nào phải làm việc nấy, đây là chức tranh của anh đó tổng giám đốc Chu.”Chu Khải Thâm tức giận cười, “Tôi là người chiều nay lên bàn phẫu thuật mà.”Từ Cẩm: “Đối với tôi, anh chẳng là cái thá gì ngoài vĩnh viễn là người điều hành công ty, lãnh đạo trực tiếp của tôi.”Chu Khải Thâm im lặng vài giây, cuối cùng vung tay lên, “Tôi không muốn thấy cậu nữa, đau cả đầu.”Từ Cẩm ra khỏi phòng bệnh, tình cờ gặp phải Triệu Tây Âm.Từ Cẩm biết rõ chắc hẳn cô đã đứng ngoài từ lâu nhưng không đi vào, khách khí hỏi: “Tiểu Tây, có việc gì cứ nói với tôi.”Triệu Tây Âm nở nụ cười, “Anh Từ, mượn cơ hội này nói chuyện một chút.”Buổi sáng trời vẫn xám xịt nhiều mây, đến lúc này, mặt trời lặng lẽ lộ diện, ánh mặt trời yếu ớt chiếu xuống đất, bóng cây và cành lá khẽ đung đưa theo gió.Triệu Tây Âm và Từ Cẩm đi song song trong vườn hoa khu nội trú.“Anh Từ, em cần một lời nói thật.” Triệu Tây Âm đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Chu Khải Thâm có gạt em chuyện bệnh tình không?”Thư ký Từ phủ nhận, “Không có.”Triệu Tây Âm rất bình tĩnh, hiển nhiên là không tin, “Thật ra là khối u, là ung thư đúng không?”Thư ký Từ: “…?”Cô hít sâu một hơi, “Anh không cần phải lo cho cảm nhận của em, em đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm rồi.
Anh cũng không cần phải e ngại Chu Khải Thâm, anh ấy đã là người có hôm nay không có ngày mai, sẽ không làm gì được anh đâu.
Anh cứ việc yên tâm nói đi.”Trán thư ký Từ đổ mồ hôi, “Không không không, Tiểu Tây, tổng giám đốc Chu thật sự không giấu em, là tiểu phẫu thôi.
Các lần kiểm tra trước đã được sàng lọc, không phải ung thư hay khối u."Triệu Tây Âm nửa tin nửa ngờ, "Thật sao?”Thư ký Từ hận không thể gật đứt đầu, “Chính xác trăm phần trăm."Triệu Tây Âm im lặng hồi lâu, cúi đầu suy tư.Thư ký Từ mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi, “Tiểu Tây, cô và tổng giám đốc Chu ở bên nhau vài năm hẳn là hiểu rõ anh ấy.
Tổng giám đốc Chu là người rất mạnh mẽ, thích chủ động tấn công, cũng am hiểu kiên cường chống đỡ, nhưng hoàn toàn không có chút dối lừa nào.
Là cộng sự của anh ấy gần mười năm, tôi thấy anh ấy là người đàn ông có lực chấp hành cao nhất.
Bạn đang đọc bộ truyện Bách Niên Hảo Hợp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bách Niên Hảo Hợp, truyện Bách Niên Hảo Hợp , đọc truyện Bách Niên Hảo Hợp full , Bách Niên Hảo Hợp full , Bách Niên Hảo Hợp chương mới