TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thời gian Chu Khải Thâm giải phẫu nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Hai giờ chiều đưa vào phòng giải phẫu, năm giờ kém mười lăm phút mới ra ngoài.Giải phẫu rất thuận lợi, không có xuất huyết, tiêu bản đã được đưa đi kiểm nghiệm, ngày kế tiếp sẽ cho ra kết quả.
Lúc được đẩy ra, Chu Khải Thâm mang theo mặt nạ dưỡng khí che hơn một nửa mặt, trên tay còn ghim kim, các loại dụng cụ theo dõi trên người, trận thế theo dõi đặc biệt lớn.Trước khi tiến vào phòng giải phẫu, tin tức có sức công phá mà Triệu Tây Âm nói với Chu Khải Thâm, người trong phạm vi năm mét đều có thể nghe thấy.
Cố Hòa Bình và lão Trình cùng lúc kinh sợ, nhịp tim giống như “180” bên trong, loảng xoảng không thể bình thường lại.Hai ông lớn không ai dạy cũng tự hiểu, mười phần tự giác “cưỡng chế giam giữ” Triệu Tây Âm trong phòng nghỉ.
Nói cho hay thì chính là phụ nữ có thai không thể kích động, không thể để cô bận tâm bất kỳ điều gì.Bên này Chu Khải Thâm được đẩy ra, khẳng định bộ dáng dọa người.
Hai người bọn họ không muốn Triệu Tây Âm lo lắng hãi hùng.
Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, Cố Hòa Bình cùng lão Trình một người một câu mắng liên tục:“Chu ca là tên vương bát đản.”“Họ Chu không biết xấu hổ.”“Chu Khải Thâm thật sự không ra gì.”Sau khi vũ nhục xong, hai người lại đồng thời trầm mặc, cùng nhau thở dài: “Cô gái Tiểu Tây này, thật sự so với bất kỳ ai cũng kiên cường hơn.”Thư ký Từ tìm người hai người chữa bệnh và chăm sóc chuyên nghiệp nhất.
Trên cơ bản không có chuyện cho người khác làm.
Nhưng Cố Hòa Bình và lão Trình vẫn một mực canh giữ ở chỗ này, không ngừng hỏi bác sĩ tình huống cụ thể, phần quan tâm thật lòng kia còn thân thiết hơn so với người thân.Vì lý do an toàn sau phẫu thuật, Chu Khải Thâm được đưa vào ICU quan sát một đêm, thấy người đến bây giờ còn chưa tỉnh, lão Trình không kìm nén được đến hỏi bác sĩ.“Bình thường không phải thuật là tỉnh thuốc mê mới đưa ra khỏi phòng phẫu thuật sao? Sao anh ta còn ngủ?”“Bệnh nhân trong phòng phẫu thuật đã tỉnh lại một lần, đoán chừng tác dụng của thuốc chưa hết, đừng gấp gáp, ngày mai sẽ càng ngày càng tốt.”Kết quả là, miệng Cố Hòa Bình tiếng gió vù vù, bệnh nhân hôn mê bất tỉnh cũng không buông tha, ở trước mặt không ngừng lải nhải niệm kinh: “Anh đừng tỉnh, cô vợ trẻ nhà anh còn có đứa con ruột của anh, tất cả đều chạy đi hết.
Tiểu Triệu tìm một tiểu thịt tươi trẻ tuổi, cao một mét chín chơi bóng rổ, đúng là đẹp trai uy mãnh.Nói như thật, đâm một nhát kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy làm cho Chu Khải Thâm thật sự tỉnh lại.Anh mở mắt ra, như thế có một chút đột ngột, sau đó dụng cụ giám sát cảnh báo, nhịp tim lại vượt chỉ tiêu.Lão Trình vui vẻ, ôi chao một tiếng, “Thần kỳ.”Cố Hòa Bình cũng cười, đi lại gần còn nói thêm, “Tỉnh à, tỉnh là được, tỉnh lại thì vợ trẻ con thơ đều vẫn còn là của anh.”Chu Khải Thâm rất suy yếu, trên trán quấn một vòng băng gạc, trong mũi còn có một ống thở.
Môi mỏng trên dưới khẽ chạm, khàn giọng hỏi: “Tiểu Tây đâu?”Thư ký Từ vội vàng đi gọi bác sĩ, lão Trình an ủi anh, “Yên tâm, trông nom giúp cậu rồi.
Sợ cô ấy lo lắng nên đã sắp xếp cho cô ấy đi nghỉ ngơi.”Biểu cảm của Chu Khải Thâm rõ ràng là chưa hài lòng, nhưng sau khi phẫu thuật thân thể suy yếu, nói câu nào đều con mẹ nó tốn sức.
Lão Trình biết anh lo lắng, cười nói: “Cậu không nghe lầm, cậu Chu, chúc mừng, cậu sắp làm cha rồi.”Dụng cụ giám sát vang lên tích tích chói tai, Cố Hòa Bình phụt một tiếng, “Nhanh ngậm miệng đi, giải phẫu thuận lợi, đừng làm mình bị vui chết, chết như vậy thật sự là chuyện lạ khó gặp đấy.”Sau đó bác sĩ đi vào kiểm tra, tăng thêm cho anh một liều thuốc, Chu Khải Thâm lại mê man ngủ thiếp đi.
Sau khi bên này tất cả đều thỏa đáng, lão Trình mới dẫn Triệu Tây Âm đến thăm anh.Cách tấm thủy tinh, không để cho cô tiến vào phòng bệnh.“Yên tâm đi Tiểu Tây, anh Chu tuế tuế bình an*.” Lão Trình nói.* Năm nào tuổi nào cũng bình an.Triệu Tây Âm yên lặng nhìn qua, cô nhìn người đang vùi trong chiếc chăn màu trắng bên trong.
Hai mắt nhắm lại, khuôn mặt lúc ngủ vẫn anh tuấn như cũ.
Anh không giống một bệnh nhân, phảng phất chỉ như nửa đời mệt mỏi, cuối cùng có thể dừng chân nghỉ ngơi.Trạng thái quá yên tĩnh của Triệu Tây Âm cũng làm cho lão Trình thấy kỳ quái, dùng ánh mắt thăm dò mấy lần, thật sự không đoán được tâm tư của cô.“Em gái, không vui à?”Triệu Tây Âm nghiêng đầu một chút, ánh mắt một mực dừng trên người Chu Khải Thâm, “Thật sự thì không có cái gì hài lòng hay không hài lòng, dù sao mặc kệ kết quả như thế nào, em cũng cần người này.” Cô cúi đầu xuống, tự mình cười một tiếng.Nụ cười này làm cho lão Trình xem như rõ ràng.Hiểu rồi, mặc kệ là người đàn ông này là chết hay là tàn, Triệu Tây Âm đều có thể tiếp nhận, có thể đối mặt.Đây là một loại thản nhiên đã thuyết phục bản thân mình, đầu hàng với tình cảm trước mặt.Ngày thứ hai, Chu Khải Thâm được đưa vào phòng bệnh thường, nhưng do nguyên nhân dùng thuốc, vẫn ngủ nhiều, tỉnh ít.
Mỗi lần tỉnh lại đều tìm bóng dáng Triệu Tây Âm.
Nhưng người chăm sóc nói cho anh biết, vợ anh mỗi lần đều đến sớm, đợi mười phút đã đi.
Hơn nữa hôm nay cô ấy cũng chưa tới.Mấy ngày nay tâm tình của Triệu Tây Âm như ngồi cáp treo, đặc biệt ưu tư hao tổn tinh thần.
Bản thân cô cũng cảm thấy trạng thái không tốt, cũng không gắng gượng chống cự, về nhà ngủ cho tốt một giấc.Thầy Triệu không biết những việc này, mỗi này vẫn đi làm như thường lệ, đêm qua tràn đầy phấn khởi muốn làm thịt kho tàu.
Kết quả là Triệu Tây Âm ngủ mơ mơ màng màng vừa rời giường, nghe mùi thịt bay lên từ phòng bếp, nhịn không được nôn ọe một tiếng.Thầy Triệu còn tưởng rằng cô bị cảm cúm, đi tìm cho cô một viên thuốc cảm.
Triệu Tây Âm không dối gạt, nói ra một cách tự nhiên, “Ba, con không sao, chính là, chính là mang thai.”Triệu Văn Xuân mất hồn, hồi lâu cũng không lấy lại được tinh thần.Triệu Tây Âm che ngực, nhíu nhíu mày, lại muốn ói.Vừa tới toilet, chỉ nghe một tiếng “Cạch” nặng nề, là tiếng động kinh hoảng nồi cơm rơi xuống đất.Mấy ngày nay Chu Khải Thâm xảy ra chuyện, bên ngoài còn phát sinh một chuyện lớn.Ngày Triệu Tây Âm và Tô Dĩnh ký hợp đồng, tại trung tâm nghệ thuật cô ngẫu hứng nhảy một đoạn [Nghê Vân Bôn Nguyệt].
Không làm tóc, không có trang phục diễn xuất chính thức, không có diễn viên múa phối hợp.
Hoàn toàn là tùy tâm mà nhảy múa.Một màn biểu diễn này được trợ lý của Tô Dĩnh quay lại, tiện tay đăng lên Weibo cá nhân.Trợ lý này tuy chỉ là một nửa người trong giới, nhưng không chịu trách nhiệm tuyên truyền cho nên weibo chỉ là một tài khoản phổ thông, bình thường hay chuyển phát một ít tiết mục ngắn và đăng vài tấm ảnh chụp.
Bạn đang đọc bộ truyện Bách Niên Hảo Hợp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bách Niên Hảo Hợp, truyện Bách Niên Hảo Hợp , đọc truyện Bách Niên Hảo Hợp full , Bách Niên Hảo Hợp full , Bách Niên Hảo Hợp chương mới