Mọi người đều làm việc riêng của mình, tới tận khi những bạn học khác quay về lớp mới giúp tôi dọn dẹp chỗ ngồi sạch sẽ.
Nhưng ngày hôm sau, tôi bị giáo viên hóa gọi lên văn phòng.
Giáo viên hóa của chúng tôi là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi. Cô ấy thường rất nghiêm khắc với đồ dùng học tập của học sinh và những thứ tương tự.
Họ cũng quản rất nhiều.
“Chuyện gì đã xảy ra với bài tập về nhà của em vậy?”
Cô ấy nhấp một ngụm trà và nhìn tôi qua cặp kính mỏng.
“Dạ, hôm qua em bị người tạt nước.” Tôi thành thật trả lời.
"Hả? hắt nước? Em nói cho tôi, là ai làm?"
"Em không biết."
"Không biết? Em có biết có thể bỏ bài tập về nhà vào cặp sách không?"
"Thành tích của em vốn đã không được tốt. Em tự nhìn lại thái độ học tập của mình xem?"
Cô cầm chiếc bút mực đỏ dùng để chấm bài trong tay, gõ mạnh xuống bàn, giọng mắng tôi không hề nhỏ.
“Luôn luôn đổ lỗi cho điều này điều kia, em không thử tìm vấn đề ở trên người mình xem?”
"Tại sao họ không giội người khác mà chỉ giội em?"
"Thật đúng là một con sâu làm rầu nồi canh... Trở về mua một cuốn bài tập mới, làm lại từ đầu!"
Nói xong, cô giáo ném thẳng cuốn sách vào tôi, tôi không chuẩn bị nên không kịp đỡ đành phải cúi xuống nhặt lên.
Khi bước ra khỏi cửa văn phòng, tôi tình cờ gặp một người con trai đang ôm sách bài tập đến văn phòng nộp.
Anh mở miệng, như thể có điều gì muốn nói với tôi.
Tôi đánh gẫy lời anh ta.
Người này chính là người mà Đường Dục Dương nhắc tới lần trước, người đã tỏ tình với tôi năm lớp mười một.
Tên anh ấy là Trương Phàm Vũ.
Sở dĩ tôi có thái độ không tốt với anh thực ra là vì giáo viên hóa vừa mắng tôi chính là mẹ của anh.
Giáo viên hóa luôn nhắm vào tôi, vì con trai của cô ấy năm lớp mười một học rất giỏi, nhưng lại rất phản nghịch đã công khai theo đuổi tôi một đoạn thời gian.
Bà luôn cảm thấy chính tôi là người đã dẫn dắt con trai bà, một học sinh giỏi, vào con đường xấu.
Nhưng lúc đó, tôi thậm chí còn không biết tại sao Trương Phàm Vũ lại theo đuổi tôi.
Tôi hơi bực mình vì giáo viên hóa yêu cầu tôi mua một cuốn vở bài tập về nhà mới và làm lại tất cả bài tập trước đó, điều này thực sự rất lãng phí thời gian.
Phần lớn bài học trên lớp đã được dạy rồi nên việc chép lại các bài tập trước cũng không có nhiều ý nghĩa.
Nếu chép lại sẽ không có thời gian ôn lại các môn khác.
Nhưng cô ấy là giáo viên của tôi, và tôi không có cách nào chống lại cô ấy.
…………tiết học tiếp theo là môn hóa, bài thi của lần kiểm tra trước sẽ được phát.
Tôi thiếu một điểm và bị trượt kì thi.
Lớp học của giáo viên hóa về cơ bản rất yên tĩnh, ngay cả những nam sinh nghịch ngợm nhất trong lớp cũng không dám gây ồn ào trong tiết của cô.
Chiếc quạt điện trở nên ì ạch vào buổi chiều, tiếng viết trên bảng đen trở thành tiếng tụng kinh duy nhất.
Cho đến khi tôi nghe thấy cô ấy gọi tên tôi.
" Ngô Ưu Ưu, em lên đây, đem đáp án em làm trên bài thi chép lên bảng đi.”
Cả lớp bốn mươi đôi mắt, tất cả đều đồn vào người tôi.
Tôi không còn cách nào khác đành phải cầm đề thi, cô giáo hóa ở một bên khoanh tay nhìn tôi.
Sau khi cầm phấn viết được vài câu, cô ấy liền dùng tay chặn trước mặt tôi và xóa đi những gì tôi vừa viết.
"Em đổi đáp án? Ở trên bài thi viết thế nào, em liền chép y như vậy lên bảng.”
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đem đáp án sai trong bài thi chép toàn bộ lên bảng.
Sau khi chép xong, cô liền vỗ tay ngay bên cạnh tôi.
"Bạn học Ngô Ưu Ưu lớp chúng ta, thật sự rất giỏi."
"Em ấy đã cung cấp cho chúng ta những lỗi sai thật hoàn hảo."
"Mỗi bước làm sai của em đều rất kinh điển."
“Nào các bạn học, chúng ta cùng xem em ấy trả lời thế nào, mới có thể trả lời…”
"Một câu cũng không đúng."
Tôi đứng trên bục giảng, không biết có nên xuống không.