Lần cuối cùng tôi giao lưu với anh thực ra là khi anh ấy theo đuổi tôi khi còn là học sinh lớp mười một và tôi đã nói với anh ấy rằng tôi không thích anh.
Lần này anh ấy vào thẳng lớp chúng tôi.
“Ngô Ưu Ưu.” Anh gọi tên tôi.
"Nếu em đồng ý ở bên anh, anh sẽ nói mẹ anh không nhắm vào em nữa."
Tôi suýt chút nữa đã nhặt chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn ném vào mặt anh.
Đáng tiếc, tôi không còn chút khí lực nào.
“Em thấy sao?” Anh đứng trước bàn tôi.
"Cút."
Tôi thậm chí còn không muốn ngẩng đầu lên, dồn hết khí lực còn sót lại do bị đau bụng rồi hét lên với anh.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì em sẽ làm bài kiểm tra hóa như thế nào? Nếu bà biết em là nàng dâu tương lai của bà, bà sẽ đối xử tốt với em."
Người này học đến mức ngu luôn rồi à?
“Tôi có được thi hóa học không thì cùng anh có quan hệ gì sao?”
Tôi thở dài, đáng ch.ết là hiện tại bụng tôi vẫn đang quặn đau.
"Ngô Ưu Ưu, anh nói cho em biết, em đừng có không biết tốt xấu."
"Bây giờ, cũng chỉ có anh mới có thể giúp em, anh mới là sự cứu rỗi duy nhất của em."
Một câu nói khiến tôi bật cười.
Cười một tiếng, bụng lại càng đau hơn.
Khi đang đau, tôi vẫn nghĩ đến người nào đó.
Người đem tôi vứt bỏ, chạy đi tham gia cuộc thi.
Nó làm cho tâm trạng tôi rất tệ.
Tôi đá bàn và bảo anh ra ngoài, tôi không có chút hứng thú nào đối với anh ta.
Trước khi rời đi, anh ấy trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi phớt lờ anh ta và tiếp tục nằm sấp xuống và ngủ.
Không bao lâu sau, gần như toàn bộ học sinh chạy bộ bên ngoài đều quay trở lại.
Tiếng nói chuyện ồn ào, nhạc trên radio vẫn đang phát, bạn cùng bàn của tôi đang cùng bạn bàn trước đối đáp án của bài tập về nhà, liền thuận tiện cầm bài của tôi cũng đối chiếu một chút.
Tôi mơ hồ gật đầu cho đến khi chợt nghe có ai đó gọi tên mình.
Tôi nhìn lên trong sự ngơ ngác.
"Ngô Ưu Ưu, vừa rồi trong lớp chỉ có một mình cậu sao?"
Tôi gật đầu.
"Không thấy tiền quỹ của lớp."
Mấy hôm trước, cô giáo chủ nhiệm thu số tiền chúng tôi đặt mua báo rồi thống nhất giao cho lớp trưởng cất giữ.
Hiện tại, tiền trong bàn học của lớp trưởng biến mất.
Mấu chốt là trước khi tập thể dục buổi sáng, lớp trưởng nói rằng cô ấy vẫn thấy nó trong ngăn kéo.
Bây giờ, tất cả ngọn giáo đều chĩa về phía tôi.
"Tôi không động vào số tiền đó, trong phòng học có camera giám sát."
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đứng lên và giải thích cho họ.
“Ha ha, nhưng trường chúng ta năm nay sẽ làm điểm thi, tất cả thiết bị giám sát đều đã được mang đi nâng cấp.”
Một cô gái khác ngồi cạnh lớp trưởng khoanh tay nhìn tôi.
Cô ấy là bạn thân của ủy viên văn nghệ Tống Tô, luôn nói chuyện thẳng thắn, hiện tại ý tứ của cô ấy đã rõ ràng.
Cô ấy nghĩ tôi đã lấy trộm nó.
Tôi chợt nhớ ra vừa rồi Trương Phàm Vũ đã ở trong lớp học.
Người này có thể chứng minh được sự trong sạch của tôi.
Nhưng trước khi tôi kịp nói, một nam sinh khác lại thò đầu vào nói.
Dường như chê náo nhiệt không đủ lớn.
"Trương Phàm Vũ lớp bên cạnh nói, khi cậu ấy vừa đi ngang qua lớp của chúng ta, cậu ấy đã nhìn thấy Ngô Ưu Ưu đi lại trước bàn của lớp trưởng, không biết đang làm cái gì.”
???
Không, cậu ta đang trả thù tôi đấy à?
“Đúng thật là cô làm?”
Cô gái kia nghe xong, liền sải bước đến chỗ tôi, muốn giật lấy cặp sách.
“Cô giấu tiền ở đâu?”
"Cậu có bệnh à? Sáng nay tôi vẫn ngồi ở vị trí này không nhúc nhích, ai biết tại sao anh ta lại nói xấu tôi."
Tôi ôm lấy túi sách, tất nhiên là tôi không muốn cho cô ta lục lọi đồ của mình.
“Vậy tại sao cậu không dám cho chúng tôi nhìn đồ vật trong túi?”