Như vậy cũng tốt. Lần đầu gặp mặt chỉ sợ cũng là lần cuối, không có tình cảm có khi lại là chuyện tốt. Sau khi dừng bút, Bạch Lệ gọi Bạch Đông Lâm bước lên phía trước, khoác tay lên vai hắn rồi dùng chân khí kiểm tra tình trạng cơ thể của nhi tử, sau đó nói một câu: không tệ. Hắn ta ném cho Bạch Đông Lâm một tấm lệnh bài, để hắn tự đi đến Võ Các. Hắn có thể tuỳ ý lựa chọn võ thuật trong đó mà luyện tập. Bạch Đông Lâm cầm lệnh bài rời khỏi thư phòng, đi thẳng đến Võ các. Võ các được xây dựng giữa một đại viện, là một toà nhà ba tầng. Toàn bộ tòa nhà được làm bằng sắt đá cứng rắn, không sử dụng chút gỗ nào để phòng ngừa hỏa hoạn. Khu vực xung quanh Võ các có rất nhiều nhà ở. Bên trong là một đám lão nhân, tất cả đều là người lớn tuổi có vai vế trong gia tộc của Bạch gia.
Bọn họ coi nơi này như một viện dưỡng lão. Cả đám người ngồi phơi nắng, uống trà nói chuyện phiếm, chơi cờ, đọc sách, vẽ tranh… nhìn rất chi là vui vẻ. Chuyện canh gác Võ các giống như chỉ là tiện tay, lý do chính mà bọn họ đến đây vẫn là để hưởng thụ cuộc sống về hưu. Đừng nhìn chỗ này toàn mấy lão già râu tóc bạc phơ, thật ra bọn họ đều là cường giả Chân Khí Cảnh viên mãn. Tuy không còn ở trạng thái đỉnh phong như khi còn trẻ, nhưng như vậy cũng thừa đủ để bảo vệ Võ các.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!