Hắn lắc lắc đầu, chắc là ảo giác thôi. Đại tỷ là Chân Linh màu Đỏ, không có tư chất tu luyện. "Đại tỷ đúng là càng ngày càng trẻ đẹp. Gần đây tiểu đệ bắt đầu luyện võ, ăn tương đối nhiều cho nên mới lớn nhanh như vậy!" Bạch Nguyên Trinh che miệng cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt tiểu đệ: "Tiểu quỷ, tuổi còn nhỏ thế mà đã học được thói miệng lưỡi trơn tru!" Bạch Đông Lâm bị nhéo đến mức xấu hổ. Năm trước hắn đã mười hai tuổi, chiều cao cũng kha khá mà sao mọi người ai cũng coi hắn là trẻ con vậy trời? Không phải đại tỷ đang học theo nương nàng ta đấy chứ! Nhưng đúng là từ nhỏ quan hệ giữa bọn họ đã rất tốt nên không tiện nói gì. Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm, tán gẫu huyên thuyên một lúc. Thỉnh thoảng Bạch Đông Lâm lại nói vài câu nói đùa ở kiếp trước, chọc cho đại tỷ vui vẻ không thôi. Sau lần này, không biết có còn được gặp lại hay cả đời cũng không có ngày gặp lại, cho nên có thể nói thêm được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu đi, Bạch Đông Lâm thầm nghĩ như vậy. Con đường tầm Đạo quá xa xôi, quá gian nan, chỉ có thể nhanh chóng lên đường.
Mãi cho đến tận chạng vạng tối màn luận võ mới kết thúc Mọi người cùng nhau đến đại sảnh dự tiệc. Bên trong đã bày hơn trăm bàn tiệc đầy món ngon vật lạ. Đủ để thấy Bạch gia phồn thịnh đến mức nào. Cả nhà Bạch Đông Lâm ngồi một chung một bàn, so với năm trước thì có thêm một người là Liễu Nhất Nhất. Trước khi khai tiệc, Bạch Lệ tổng kết năm cũ, sau đó lại cổ vũ hậu bối tiếp tục cố gắng… nói một hồi làm Bạch Đông Lâm có cảm giác như đang tham gia cuộc họp thường niên của công ty. Trong những lời vui tiếng cười, ăn uống linh đình Bạch Đông Lâm cảm thấy tinh thần của mình có chút hoảng hốt. Đây là năm mới đầu tiên mà hắn đón ở thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!