Thú vị đấy, đường đường là võ giả Chân Khí Cảnh thế mà lại hành nghề chôm chỉa, còn lấy trộm từ trên người mình nữa chứ. Dựa vào một thân bản lĩnh của mình, Bạch Đông Lâm không sợ sẽ xảy ra chuyện nên cứ thế chạy chậm theo. Tên nhỏ thó chạy không nhanh, làm như sợ Bạch Đông Lâm không theo kịp nên quẹo trái rẽ phải đi vào một con hẻm vắng vẻ. Khi Bạch Đông Lâm vừa bước vào con hẻm thì bỗng có gã hắc y nhân nhảy xuống phía sau lưng bổ thẳng một chưởng vào gáy hắn! Bạch Đông Lâm lập tức khống chế da dẻ cơ bắp trên cổ khiến chúng mềm đi nếu không cánh tay của hắc y nhân gãy thành mấy đoạn là cái chắc. Lúc này Bạch Đông Lâm giống như như bị ảnh đế nhập, trực tiếp kêu lên một tiếng đau đớn, nghiêng đầu ngã xuống đất ngất xỉu. “Hô Hô, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy!”
“Thập tam nhi tử của Bạch Lệ vừa kiêu ngạo lại vừa ngu xuẩn. Phí công chúng ta chuẩn bị nhiều thủ đoạn như vậy, đúng là hổ phụ sinh khuyển tử mà.” Bạch Đông Lâm nằm thẳng cẳng trên đất liếc mắt nhìn, động tác có thể nhanh hơn tí được không vậy, mặt đất lạnh lắm luôn đấy! Hai hắc y nhân đắc y một lát xong cũng không dám lãng phí nhiều thời gian, sợ chậm sẽ sinh biến. Chúng nâng Bạch Đông Lâm dậy rồi nhảy lên mái nhà nhanh chóng rời đi. Ể? Tên tiểu tử này trông gầy tong teo mà sao nặng như vậy? Hai hắc y nhân mang theo Bạch Đông Lâm tụ hợp với năm người kia, sau đó đi tới một tiểu viện. “Đội trưởng, chúng ta tiếp theo phải làm gì đây?” Một hắc y nhân cúi đầu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!