Tiếc là bọn chúng đã đánh giá Bạch Lệ và Bạch gia quá thấp rồi. Cho dù kế hoạch có thành công thì chúng cũng không thể vượt qua biên cảnh. Đáng thương hơn nữa là bọn chúng đã đánh giá thấp Bạch Đông Lâm. Bắt ai không bắt mà lại bắt hắn, đây không phải là tự tìm đường chết à? “Cười đi, cười đi, cười cho đã rồi lên đường.” Bạch Đông Lâm nói xong thì hơi dùng sức đã dứt đứt được dây thừng. Thủ lĩnh nheo mắt, không ngờ là hắn lại nhìn nhầm hàng. Hóa ra tên tiểu tử này là người luyện võ. Hắn lập tức ra lệnh cho hộ vệ trái phải: “Chặt tay chân hắn xuống cho ta, để cái mạng nhỏ lại là được rồi.” “Tuân lệnh!” Hai người rút đao đi tới, một người chém vào cánh tay, người kia thì chém vào bắp chân hắn. Bạch Đông Lâm đứng bất động, để mặc chúng chém vào người. “Keng keng!”
Người bị chém chả sứt mẻ gì nhưng miệng của hai hộ vệ chém người thì bị chấn động đến chảy máu ròng ròng như thể vừa đập mạnh vào một miếng gang cứng rắn! Vẻ mặt của những người có mặt ở đây lập tức thay đổi giống như đã nhìn thấy quỷ. “Gì thế?” Bạch Đông Lâm cười khẽ, sau đó chân đạp mạnh rồi đột nhiên biến mất. “Không hay rồi!” Thủ lĩnh hét lên, muốn lui về phía sau lấy vũ khí nhưng vừa dứt lời thì Bạch Đông Lâm đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!