Hắn khẽ lắc đầu, không nán lại nữa mà quay người rời đi. Sau khi ra khỏi sào huyệt thổ phỉ, chạy nhanh theo con đường núi nhỏ rồi còn phải tìm người hỏi đường nữa, hắn bị nhốt trong rương lâu quá nên không biết là đã bị đưa đến tận đâu. Hắn lạc đường rồi. Trong đêm đen, đường xá quanh co khúc khuỷu. Bạch Đông Lâm không phân rõ phương hướng, trong lúc nhất thời không biết nên đi theo hướng nào. Mẹ nó, mình nên để lại một người sống mới phải, giết sướng tay quá làm gì không biết. “Do dự không quyết, cơ học lượng tử. Chính diện mặt trái, phản diện mặt phải.” Bạch Đông Lâm lẩm bẩm một mớ pháp quyết huyền ảo rồi gỡ yêu bài xuống ném vào không trung.
Sau đó hắn nhìn yêu bài, bóng dáng chuyển động về phía con đường bên phải, biến mất không còn tăm hơi. Đi chưa được một chung trà thì Bạch Đông Lâm đã thấy loáng thoáng vài ánh lửa ở sườn núi phía trước. “Kỳ quái, tại sao nơi hoang giao dã ngoại lại có người ở nhỉ.” Trầm tư trong chốc lát, Bạch Đông Lâm vẫn quyết định đi xem thử, có thể hỏi đường cũng tốt. Nhảy lên mấy cái thì đã đến trước một đại trạch viện, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng lớn. Nhìn trạch viện này khí thế bất phàm, hẳn là của một gia đình giàu có. Ngô Đồng sơn trang. Ngẩng đầu nhìn tấm biển lại nghe bên trong phủ truyền đến tiếng huyên náo mơ hồ, Bạch Đông Lâm đưa tay gõ vòng đồng trên cánh cổng
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!