Ăn xong bánh, uống xong trà, lại kiểm tra bài học, Bạch Đông Lâm nhớ tới chuyện chính. "Nương, ta phải đi xem mấy tiểu tử kia rồi, thấy chúng nó rít ra ríu rít, hẳn là đói bụng lắm!" "Chuyện đó giao cho hạ nhân là được, không cần con phải tự nhọc sức mình." "Khó mà làm được, mấy con chim đó là tâm can bảo bối của nhị ca, hơn nữa chúng nó sợ người lạ, sợ là người bình thường không cho ăn được!" Mấy con chim đó có ảnh hưởng tới tiền đồ của mình, nên hắn rất chăm sóc. Tiễn đại nương ra khỏi điểu xá, Bạch Đông Lâm dẫn theo mấy tôi tớ, tay xách đủ loại thức ăn cho chim. Các chủng chim bên trong điểu xá không dưới trăm loại, đút ăn lần lượt cũng phí mất gần nửa canh giờ. Đi vào tít bên trong có một cái lồng độc lập, trong này toàn là mấy loại chim dữ.
"Các ngươi đứng đợi ở bên ngoài, tính nết tuyết điêu hung mãnh, ngoại trừ nhị ca và ta đã lớn lên cùng với chúng nó, những người khác tới gần đều sẽ bị tấn công." "Dạ thập tam thiếu gia." Bọn sai vặt sợ hãi nhìn thoáng qua lồng chim, cung kính gật đầu lui ra. Bạch Đông Lâm lấy một hộp thịt tươi ra, mở cửa sắt, xoay người đi vào. "Tiểu Bạch! Tiểu Hắc! Tiểu Khôi! Ra ăn cơm đi!" "Ơ! Lạ nhỉ, trước đây chỉ cần ta vừa xuất hiện thì ba tên kia sẽ xông lên giống như chó Husky chụp mồi mà, sao ngày hôm nay lại không có động tĩnh gì vậy?" Ngày thường thì cách mỗi hai, ba ngày mình đều sẽ tới điểu xá một lần. Dù không có thời gian để cho những loài chim khác ăn, nhưng mấy con tuyết điêu này đều là chính mình nuôi, nô bộc có thể cho mấy loại chim bên ngoài ăn, nhưng chỉ có mình mới vào được trong này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!