Ai cũng biết thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, không muốn thành con chuột bạch nhỏ thì đừng để lộ sự khác biệt của mình. Hắn đến hồ nước cạnh đó dọn dẹp sạch sẽ vết máu, chỉnh đốn lại xiêm y, lạnh nhạt đi ra ngoài. Lúc này hắn chỉ mong mau mau trở về tiểu viện của mình, nghiên cứu cái 'siêu năng lực' của mình cho rõ ràng một chút. Thế là hắn còn chẳng liếc mắt tới ba con tuyết điêu ở trên giả sơn. Nuôi chim? Còn nuôi cái gì nữa! Hắn đi nhanh ra khỏi điểu xá, đưa mắt liếc gã sai vặt đang đợi ở bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra. "Nói với đại nương của ta một tiếng, ta về đây." "Dạ, thập tam thiếu gia!" Hắn ngẫm nghĩ rồi vẫn không đến gặp đại nương. Y phục hắn bị cào nát rồi, Bạch gia đại phu nhân này thật sự không phải người bình thường, khó tránh khỏi việc sẽ bị nhìn ra gì đó.
Để tránh khỏi việc bị chú ý, hắn vẫn nên nói cáo biệt cho thỏa đáng. Dù sao vài ba ngày cũng sẽ gặp mặt, hắn nghĩ đại nương sẽ không suy nghĩ nhiều. Chuyện quan trọng nhất hiện tại là sự thay đổi của cơ thể mình. Đây chính là vốn liếng mà sau này hắn có thể dùng để sống yên phận ở thế giới này. Hắn sẽ 'ăn sung mặc sướng' hay 'ăn trấu nuốt tro' thì phải xem thay đổi này rồi. Hơn nữa, trong lòng hắn thoáng có cảm giác rằng siêu năng lực này cũng không chỉ đơn giản là tái tạo siêu tốc. Hắn ra khỏi Tử Vân Các, bước một bước lên xe ngựa. "Trở về Thanh U Tiểu Trúc!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!