TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sáng hôm sau tôi ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mặt mới thức dậy.
Sau khi thức, tôi bỗng nhiên nhớ ra một việc, lập tức xoay đầu nhìn sang bên cạnh, sau đó tôi đối diện với tầm mắt của Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình chống người nằm nghiêng, lưng anh đưa về phía mặt trời ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn về phía tôi.
Trong mắt ảnh phản chiếu bóng hình tôi.
Tôi thầm nói trong lòng may mắn anh vẫn ở đây, nhưng ánh nhìn chăm chú của anh lại khiến tôi ngại ngùng một cách khó hiểu, tôi vội vàng nói: "Tiểu Ca thức được bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm." Muộn Du Bình trả lời, sau đó giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc giơ tay lên, đầu tiên dừng trên mặt tôi, dường như muốn sờ mặt tôi, nhưng cuối cùng lại hạ xuống trên đầu tôi, anh nhẹ giọng nói: "Tóc cậu rối."
Tôi hóa đá.
Đây là Tiểu Ca ư?
Anh trước kia là một núi băng, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh sờ tóc tôi!
Lát sau tôi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói "Tiểu Ca, rời giường."
"Ừ." Muộn Du Bình rút tay về, anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo tối qua đi ngủ, ngủ dậy thì giữ nguyên tư thế nhìn tôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy trước ánh nhìn chăm chú của anh, tôi không có thói quen mặc quần ngủ, đêm qua lén cởi quần ra đặt ở cuối giường, điều này đồng nghĩa nếu tôi vén chăn lên sẽ chỉ thấy mỗi quần lót.
Muộn Du Bình chuyển tầm nhìn theo tôi, thấy được quần dài trên giường, sau đó khom người cầm nó lên, nói: "Cậu muốn lấy cái này?"
"À, à đúng rồi." Tôi chỉ nhận lấy quần trên tay Muộn Du Bình thôi mà đã loạn cả lên.
Anh em với nhau tôi sợ gì chứ, trước kia cùng nhau vào sinh ra tử đã không ít lần không mảnh vải che thân, cái gì cần thấy cũng đã thấy, tôi cắn răng suy nghĩ một lát, quả thực cảm thấy bản thân không phải phụ nữ, muốn thay quần cũng cần thiết bắt Muộn Du Bình quay đi, liền vén chăn lên trước mắt anh, mặc quần vào.
"Xì......"
Tôi chợt dừng việc cài cúc quần lại, ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình.
Khóe miệng anh khẽ nhếch.
Muộn Du Bình vậy mà lại mỉm cười!
"Ngô Tà, sao mặt cậu đỏ quá vậy." Muộn Du Bình nhìn tôi nói.
Tôi luống cuống cài chắc quần.
Mẹ ơi!
Sao mặt ông đây lại đỏ như vậy, là vì anh nhìn tôi mặc quần đó, sau này ông đây sẽ không mặc quần trước mặt anh nữa!
Mặc quần xong tôi lại cầm áo lên mặc vào, vừa xong thì chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, lúc này mới cảm thấy gương mặt hết nóng, đầu óc cũng tĩnh táo lại.
Tôi nhìn bản thân trong gương, sửa lại mái tóc rối, ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau đó tôi nhìn Muộn Du Bình xếp gọn chăn gối của anh cất vào tủ, lúc này lại đang sửa sang lại chăn nệm của tôi.
Tôi nhìn bóng lưng thon gầy khỏe mạnh của Muộn Du Bình, cảm thấy hình mẫu vợ hìền đảm đang thật không hợp với anh.
"Tiểu Ca, anh muốn ăn gì?" Tôi nhìn bóng lưng Muộn Du Bình, hỏi anh.
"Gì cũng được." Muộn Du Bình sắp xếp tỉ xong, giữ nguyên tư thế nói.
Tôi chỉ đành ra ngoài.
Vừa đi vừa nghĩ Tiểu Ca ở Thanh Đồng Môn đại khái chỉ có thể ăn nấm, nhìn anh gầy thành cái dạng kia là đủ hiểu dinh dưỡng không đủ, trong tủ lạnh có trứng gà và bánh sandwich, tôi cũng lười gọi đồ ăn ngoài, thôi thì để Tiểu Tam gia đây làm cho anh mười tám cái trứng gà ăn tẩm bổ vậy.
Nghĩ vậy tôi liền đi tới bếp mở tủ lạnh, lấy trứng gà chuẩn bị chiên.
Đang lúc tôi chiên tới cái trứng thứ ba thì giọng nói của Muộn Du Bình đột nhiên vang lên từ phía sau.
"Rất thơm."
Tội bị dọa giật mình, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Muộn Du Bình đã im hơi lặng tiếng đứng sau lưng tôi từ khi nào, đang nhìn tôi chiên trứng.
"Anh ra phòng khách ngồi chờ đi, sẽ có ăn nhanh thôi." Tôi vội nói.
"Không cần, tôi nhìn cậu làm." Muộn Du Bình lạnh mặt nói.
Tôi........!
Tôi quay đầu tiếp tục chiên trứng, nhưng ánh mắt của Muộn Du Bình cứ như gai ghim lên người tôi, vất vả lắm mới chiên xong mười lăm cái trứng, anh mười tôi năm.
Sau đó lấy thêm bánh sandwich bỏ vào lò vì sóng hâm nóng.
Rồi lại cà chua bi trong tủ lạnh ra rửa sạch đặt bên cạnh trứng chiên.
Cuối cùng cũng xong, tôi cầm dĩa của mình lên sẵn tiện lấy thêm hai đôi đũa vừa bước ra ngoài phòng khách vừa nói với Muộn Du Bình: "Dọn cơm."
"Ừ." Muộn Du Bình đáp một tiếng, cũng bưng trứng và bánh đi theo tôi.
"Ăn thôi." Tôi đặt dĩa thức ăn lên bàn, gọi Muộn Du Bình tới rồi lại chạy đi lấy sữa bò, đưa cho anh một hộp.
Muộn Du Bình nhận sữa, sau đó ngồi trên bàn, dùng tay không cầm trứng chiên lên, nói với tôi: "Này.
cậu cũng ăn."
Tôi nhìn Muộn Du Bình đưa trứng chiên đến trước lỗ mũi mình, trợn mắt há mồm.
Bạn đang đọc bộ truyện Bình Tà Chi Dục Niệm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bình Tà Chi Dục Niệm, truyện Bình Tà Chi Dục Niệm , đọc truyện Bình Tà Chi Dục Niệm full , Bình Tà Chi Dục Niệm full , Bình Tà Chi Dục Niệm chương mới