TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Ăn cơm xong, tôi đem chén đũa đi rửa.
Muộn Du Bình vẫn đi sau lưng, im lặng nhìn tôi làm việc.
"Sau này những chuyện này để tôi làm." Anh nói.
Bàn tay đang rửa chén của tôi run lên.
Thật không biết đến khi nào tôi mới có thể miễn dịch với một Muộn Du Bình đang ngày càng phát triển theo hướng vợ hiền đảm đang đây.
Dọn dẹp xong xuôi, tôi nhìn đồng hồ đã tám giờ, để Muộn Du Bình cứ nhắm mắt theo đuôi mình ở ngoài phòng khách, còn tôi thì trở vào phòng ngủ tắm rửa, tắm xong thì đến tủ lấy quần áo mặc vào.
Mặc dù cuộc sống của tôi có chút mơ hồ, nhưng ba năm qua tôi đã từ từ thu hết sản nghiệp của chú ba về tay mình.
Dù cơ bản là chưa ổn lắm, nhưng trong giới, tôi ít nhất cũng được gọi một tiếng "Tiểu tam gia."
Sau lưng không nói, nhưng ở trước mặt người khác "Tiểu tam gia" phải có phong thái của tiểu tam gia.
Tôi mặc xong bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn được cắt may tinh xảo, cài chắc nút áo cuối cùng, tỉ mỉ chải lại mái tóc, sau đó nhìn bản thân trong gương.
Đúng là ngọc thụ lâm phong, vừa nhã nhặn vừa bại hoại.
"Ngô Tà, mi đẹp trai lắm." Tôi nhe răng cười với mình trong gương, cảm thấy tâm tình cũng vì vậy mà thoải mái hơn, uất ức tích tụ trong lòng suốt ba năm dễ dàng bị quét sạch, khí phách đã mất nay đã trở lại.
Đúng vậy, Muộn Du Bình đã trở về.
Sau này Ngô Tà cũng không cần vào Thanh Đồng Môn nữa.
Như vậy mình nhất định không thể cứ sống cuộc sống ăn no bữa nào hay bữa nấy như trước đây.
Bên cạnh tôi còn có Tiểu Ca.
Tôi nhất định phải rũ bỏ bộ dáng sa sút thường ngày, đầu tiên là phải giải quyết cho tốt việc làm ăn trong tay, không kiếm nhiều tiền thì làm sao có thể cho Muộn Du Bình một cuộc sống nhàn nhã vui vẻ?
Tôi ra ngoài, vừa hay bắt gặp Muộn Du Bình cũng đang chờ mình, đôi mắt vừa nhìn thấy tôi lập tức sáng lên.
"Tiểu Ca, đi thay quần áo, hôm nay tôi dẫn anh ra ngoài xem công việc làm ăn của tôi." Trong lòng tôi cảm thấy sảng khoái vì vẻ đẹp của mình có thể khiến hai mắt Tiểu Ca sáng lên, một bên khí phách vạn phần nói với Muộn Du Bình: "Ngô Tà tôi hứa với anh, sau này của tôi cũng là của anh.
Sau này chúng ta cùng nhau phát tài nhất định sẽ để anh ăn uống thỏa thích!"
Muộn Du Bình nghe tôi nói, khóe miệng hơi cong như mỉm cười, nói: "Cậu tắm rồi? Tôi cũng muốn tắm.
Ở Thanh Đồng Môn không có nhiều nước, đã ba năm rồi tôi chưa tắm."
Tôi
Mẹ à!
Ba năm không tắm vậy mà tối qua anh còn ngủ trên giường ông đây!
Tôi nhanh chóng đẩy Muộn Du Bình vào nhà vệ sinh, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Có điều nhìn anh cũng không bẩn lắm, nhìn thế nào cũng không giống ba năm chưa tắm nha! Tôi đứng ngoài cửa trăm mối ngỗn ngang.
Rốt cuộc phía sau Thanh Đồng Môn ẩn chứa thứ quỷ gì đây!
Đang lúc tôi rối rắm nghĩ không ra, Muộn Du Bình đang trong nhà vệ sinh đột nhiên kêu tôi: "Ngô Tà, tôi quên cách dùng cái này rồi."
Tôi
Tôi bất lực cắn răng đi vào, Muộn Du Bình quả nhiên đã cởi sạch, tay anh cầm vòi sen nhìn tôi.
Tôi lại thấy cái đó của anh!
Tôi tự nhủ đều là anh em với nhau, trước kia hạ đấu bị bánh tông xé quần vài lần, tôi cái gì cũng thấy cả rồi, hiện tại lúng túng làm gì, anh vốn dĩ là một người tàn phế cấp chín, giờ còn là người tàn phế cấp chín mất trí nhớ công thêm ngu ngốc, mình so đo với anh làm chi.
Vừa nghĩ vừa thu lại ánh mắt của mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đi tới trước mặt anh, giúp anh mở nước nóng, lại chỉ anh cách tắt nước, sau đó bóp một ít dầu gội đầu lên đầu anh, còn xoa thêm ít sữa tắm lên người anh, nói với anh: "Cái này là dầu gội đầu, trên người thì là sữa tắm.
Lát nữa anh tự thoa khắp người mình, xong xuôi thì phải dùng nước rửa lại.
Anh hiểu không."
Muộn Du Bình nhìn sữa tắm dính trên cơ thể gật đầu.
Tôi lập tức vọt ra ngoài như chạy trốn.
Thật là.
May là anh không ngốc tới mức muốn tôi chà lưng giùm!
Nhưng nếu anh thật ba năm chưa tắm, thì quần áo tối qua nhất định phải đổi.
Tôi nhớ lại phong cách ăn mặc trước đây của Muộn Du Bình, liền lấy cho anh một cái áo khoác đen và quần jean, thêm cả đồ lót, sau đó hé mở cửa nhà vệ sinh, cố gắng không để tâm đến người đang bị hơi nước bao phủ kia, lớn tiếng nói: "Tôi chuẩn bị sẵn quần áo cho anh, lát nữa anh tự mặc nha!"
Muộn Du Bình ba năm chưa tắm xối nước "ào ào", không trả lời tôi.
Tôi ra ngoài hút thuốc chờ Muộn Du Bình, hút được nửa điếu, anh mới mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
Tóc Muộn Du Bình vẫn còn ướt, sắc mặt hờ hững, nhưng ánh mắt lại có hơi ác liệt.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, nhẹ hít một ngụm khí lạnh, điếu thuốc cầm trên tay bị tàn nhẫn dụi vào gạc tàn.
Bạn đang đọc bộ truyện Bình Tà Chi Dục Niệm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bình Tà Chi Dục Niệm, truyện Bình Tà Chi Dục Niệm , đọc truyện Bình Tà Chi Dục Niệm full , Bình Tà Chi Dục Niệm full , Bình Tà Chi Dục Niệm chương mới