4 giờ sáng theo giờ địa phương, chuyến bay của Vương Nhất Bác và Tiêu
Chiến đáp xuống sân bay Chiang Mai. Bác sĩ Tiêu đưa tay ngăn cơn ngáp,
kéo theo cảnh sát Vương bước xuống cầu thang, vừa lên xe buýt đã muốn
dựa vào cửa kính ngủ gục. Thật ra, bọn họ không muốn ngồi "chuyến bay
buồn ngủ" thế này đâu, lịch trình ban đầu sẽ đáp lúc 6 giờ tối, nhưng vì nhiệm vụ đột xuất của Vương Nhất Bác mà phải vội vã đổi chuyến. Chẳng qua là lãng phí tiền phòng một đêm mà thôi, Tiêu Chiến không cảm thấy
có vấn đề gì. Dù sao, đây cũng là kì nghỉ 4 ngày mà hai người họ đã phải làm việc cật lực để có thể ở bên nhau, bất kể thế nào cũng phải đi một
chuyến. Cảnh sát Vương đáng thương phải ngồi trong phòng, quan sát
camera qua các màn hình lớn suốt 6 tiếng đồng hồ mới có thể tan ca. Lúc
gặp Tiêu Chiến, mắt Vương Nhất Bác giăng đầy tơ máu, ngay cả vùng da
xung quanh hốc mắt cũng ửng đỏ bất thường, khiến bác sĩ Tiêu đau lòng
không thôi. "Làm sao vậy, mắt đỏ như thế kia..." "Còn đau nữa." Cảm thấy máy bay đã ổn định, Vương Nhất Bác nghiêng đầu tựa vào vai Tiêu Chiến làm nũng. "Haizz, thật đông người...em mau đeo cái này vào, ngủ một giấc đi." Tiêu Chiến lấy từ trong túi ra đồ bịt mắt màu hồng có thể xông hơi mùi hoa
anh đào, cười híp mắt đưa cho Vương Nhất Bác. Vẻ tinh nghịch trong mắt
anh khiến hắn cảm thấy buồn cười. Tiếp theo, chỉ thấy cảnh sát Vương
ngoan ngoãn nhận lấy, không chút do dự đeo lên, sau đó yên tâm thoải mái dựa vào người bác sĩ Tiêu nghỉ ngơi. Trong khoang máy bay mờ tối, hai thanh niên cao to cùng đeo bịt mắt màu hồng, dựa sát nhau ngủ thiếp đi. ====
Sân bay Chiang Mai rạng sáng không hề vắng, ở sảnh đến có không ít hành
khách. Có lẽ vì ở nước ngoài cảm giác tự do, Tiêu Chiến không muốn buông tay Vương Nhất Bác ra. Cuối cùng, khi cả hai đến được khách sạn DE NAGA nằm bên cạnh cổng Tha Phae của thành phố cổ Chiang Mai, đã là 6 giờ
sáng. Sau khi tắm rửa qua loa, Vương Nhất Bác sải cánh tay dài quấn lấy
Tiêu Chiến cùng ngã xuống chiếc giường êm ái, nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ. Nhưng Tiêu Chiến bên cạnh suy nghĩ miên man một lúc mới thiếp đi. Vừa nhìn thấy chiếc giường đôi lịch sự tao nhã trong căn phòng lớn, anh cảm thấy có chút nghẹn lời. Đều trách Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới phải
chạy đi chuẩn bị bất ngờ kiểu này, bây giờ xem ra thật giống đi hưởng
tuần trăng mật. Ai bảo cảnh tượng lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí chứ? Một cảnh sát Vương như vậy, Tiêu Chiến muốn quên cũng quên không
được. Rõ ràng đó là một buổi tối bình thường, hai người như
thường ngày làm ổ trên sô pha xem video khiêu vũ trên tivi. Vương Nhất
Bác đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến chăm chú, hỏi anh có muốn nhảy không? Bác sĩ Tiêu nghe xong liền ngơ ngác rồi bật cười "haha", bảo tay chân mình cứng đơ, thật sự không thích hợp để nhảy. "Nhưng xoay tới xoay lui một chút cũng được mà nhỉ?" "Ờ thì...vận động cũng có thể. Mà khoan, em hỏi chuyện này làm gì?" Vương Nhất Bác ghé vào tai Tiêu Chiến, khàn giọng nói: "Nếu em muốn xem anh nhảy thì sao? Vừa nhảy vừa cởi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!