Hãy để chúng ta dành thời gian cùng nhau trải qua năm tháng [Liên quan đến chuyện bầu bạn] Sau câu nói "chúng ta bắt đầu lại từ đầu" được thốt ra, bác sĩ Tiêu từng
giây từng phút luôn ở trong trạng thái áp lực tinh thần cao độ mà bản
thân chưa từng trải qua trước đây. Mỗi lần anh muốn miêu tả cụ thể cho
Vương Nhất Bác nghe sự khó chịu trong lòng, khi đến miệng phần lớn đều
biến thành ba chữ "anh không sao". Tiêu Chiến cảm thấy mình có thể kiểm
soát bản thân, nhưng kiềm nén không phải cách giải quyết vấn đề. Cảm xúc tiêu cực cứ lần lượt tích tụ, cuối cùng biến thành quả bom nổ chậm mấy
lần trong năm nay. Bác sĩ Tiêu thật sự đã đánh giá thấp sự ảnh
hưởng của gia đình đối với anh. Hố đen này đã sớm ăn sâu vào máu thịt,
hoàn toàn dung nhập với tính cách và nội tâm của anh, không thể dễ dàng
loại bỏ hay tránh thoát. Anh thật sự lo sợ Vương Nhất Bác sẽ rời bỏ mình vì điều này, thiếu tự tin lại ngập tràn cảm giác sợ hãi. Hai
người vừa ăn tối tại quán Nhật gần phòng trọ. Tiêu Chiến có thể ăn hoài
không chán món mì ramen ở đó, trong khi Vương Nhất Bác mỗi lần đều xử lý hết một tô cơm lươn. Trên bàn cơm thảo luận đủ chuyện trên trời dướt
đất, rất ít khi nói về công việc. Cả hai thích nói về những thứ cách xa
cuộc sống thực tế, giả vờ như trút bỏ xiềng xích của công việc để có thể hít thở bầu không khí trong lành. "Anh trước đây sẽ không nói những chuyện linh tinh này với em." Chiều tối, người trên đường đều là dáng vẻ vội về nhà. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngược lại dạo bước chậm rãi, muốn tiêu cơm sau bữa ăn. "Sao thế được, chắc chắn anh có nói." "Cho dù có cũng rất ít. Hầu như chỉ toàn trách móc em đối xử với anh không tốt."
Cảnh sát Vương khẽ nhướng mày, ung dung nhìn Tiêu Chiến. Bác sĩ Tiêu nghe vậy liền nghẹn lời, trong lòng có cảm giác khó chịu đang
dần lên men, thôi thúc anh mau chóng phản bác. Anh rất muốn mở miệng hỏi hắn bộ hết chuyện để nói rồi sao, rất muốn giống như trước đây, kể ra
mình có bao nhiêu tủi thân, bao nhiêu cực khổ. Nhưng Tiêu Chiến biết rõ, anh không thể làm như vậy nữa. Giây tiếp theo, anh buộc tâm trí suy
nghĩ cẩn thận, có lẽ cảnh sát Vương nói câu này chẳng qua là nói đùa mà
thôi. Với tính cách của hắn, hẳn đã quên sạch những chuyện không vui
trong quá khứ nên mới có thể nói ra những lời này không chút e dè. "Xin lỗi..." Tiêu Chiến thì thầm, Vương Nhất Bác khẽ thở dài không nhận ra, ôm lấy vai bác sĩ Tiêu tiếp tục bước đi. Những khoảnh khắc mâu thuẫn như vậy không chỉ xuất hiện một hai lần trong
ngày, mà nó hầu như chiếm cứ não bộ của Tiêu Chiến suốt 24 giờ. Thậm
chí, ngay cả trong mơ, anh cũng phải một lần lại một lần tiếp nhận những việc làm sai trước đây mà không chịu thừa nhận, đối diện với cái tôi
tham lam không ngừng muốn đón lấy năng lượng từ bên ngoài. Anh cũng
không thể tiếp tục lỗ mãng đưa ra kết luận hay hợp lý hóa hành vi ích kỷ của bản thân. Mỗi ngày mở mắt nhắm mắt, thời gian tưởng chừng như bị
kéo dài vô hạn. Bác sĩ Tiêu giống như một thầy tu đang sám hối trước
Phật, không biết đâu là điểm cuối, cũng chẳng biết mình có chạm được đến điểm cuối hay không. ==== Lý Tinh Hà có đến tìm Tiêu
Chiến vài lần, thuyết phục cũng chỉ mấy câu kia: "Có chỗ nào không tốt,
tôi có thể thay đổi", "A Chiến có thể thử với tôi, nếu không ổn lúc nào
quay lại cũng được", "Tôi thật sự rất thích em, rất muốn cùng em ở bên
nhau."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!