Trải qua không biết bao lâu, ước chừng hơn một tháng, cuối cùng Tề Nghiên Dương đã bị áp giải đến Giao Châu. Tri phủ nơi đây là Chung Tử Ly, khoảng ba mươi tuổi dáng người có mập mạp, râu để quai nón thường mặc bộ quan phục màu đỏ thêu chim hạc, đội ô sa lệch sang một bên trông cứ như kẻ ngốc. Nếu không phải hắn mười năm trước đỗ thám hoa, không chừng người ta sẽ cho rằng Chung Tử Ly chính là mua chuộc để ngồi lên vị trí này. Tề Nghiên Dương tay chân đều mang xiềng xích, trên người vận một bộ y phục nhạt màu trông cũ kĩ, bị xa phu thô kệch đẩy xuống khỏi xe ngựa. Theo luật lệ Đại Lăng, tội nhân bị lưu đày khi đến địa phương trước tiên phải trình diện quan viên ở đó, nàng cư nhiên bị đưa tới phủ của Chung Tử Ly. Hắn thân mình mập mạp bước tới, vẫy vẫy tay chào xa phu, nhìn đến mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng trước mắt, không nhịn được cười hì hì hướng nàng chào hỏi. "Ngươi đây là?" "Tề Nghiên Dương, Chung đại nhân hẳn nghe qua tên rồi" Chung Tử Ly hơi kinh ngạc hỏi lại "Sao ngươi biết tên ta, ta còn chưa giới thiệu mà" Tề Nghiên Dương chán chê nhìn hắn, ánh mắt mang theo thập phần lạnh lùng nói "Tri phủ đại nhân là chức quan lớn nhất ở Giao Châu, ta tự nhiên được đưa đến đây, thông qua nghe nói liền biết ngươi họ Chung, tên Tử Ly" Chung Tử Ly cười hì hì, phất tay cho gọi bổ khoái. Hai tay nâng bàn tay bị xiềng xích nặng nề của nàng lên. Tề Nghiên Dương đề phương kéo tay về, đề phòng hướng hắn nói "Ngươi định làm gì" "Aiza ngươi khách khí như vậy làm gì? Ta nói a, ở đây ta lo hết, ngươi không cần phải đeo gông xiềng xích nhiều như vậy đâu"
Chung Tử Ly cười cười vỗ vai nàng, khi bổ khoái tới đã dễ dàng đem xiềng xích trên tay chân nàng tháo xuống. Cơ thể vốn đã mảnh khảnh, đeo xiềng xích suốt hơn một tháng khiến nàng bị đau, cổ tay cổ chân hằng đỏ nhiều vết xước. Hiện tại được tháo bỏ một đống kim loại kia, cơ thể nàng giống như được phóng thích, cảm thấy dễ chịu vô cùng, không nhịn được vươn vai một cái hít thở thông suốt. "Sao rồi?" "Đỡ hơn rồi, đa tạ" Tề Nghiên Dương đối với tên mập mạp kia gật gù cảm tạ, còn chưa kịp định thần đã bị hắn dẫn vào trong phủ, an bài một gian phòng trống, còn chu đáo chuẩn bị tốt nước tắm và thức ăn. Tề Nghiên Dương còn ngơ ngác, định hỏi thì hắn đã rời đi, bên trong phòng có một nha hoàn khoảng 15 tuổi có vẻ đang bận bịu chuẩn bị nước tắm cho nàng "À...cô nương?" "Công tử, nước tắm đã chuẩn bị tốt, ta phụ trách hầu hạ người tắm rửa" "Không cần không cần, lui ra ngoài là được" Nha hoàn gật đầu hiểu ý, theo phép tắc nhún người chào rồi rời đi, không quen khép cửa phòng lại kín đáo. Tề Nghiên Dương thở phào, mộc dũng đã sớm có nước ấm, đôi khi phảng phất chút khói sương mờ ảo, bên cạnh mộc dũng là một bộ nam trang màu chàm, nhìn sơ qua cũng là loại tốt. Nàng yên tâm thay y phục, sau đó bước vào mộc dũng, cẩn thận ngâm mình, nhắm mắt hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!